Tiểu thái giám giật mình, hốt hoảng kêu: “Hoàng thượng.”
Hơi thở nam nhân trở nên rối loạn, yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, khẽ nỉ non: “A Lăng.”
Nói xong, hắn như cảm thấy người trước mắt sẽ biến mất, lại vội vàng gọi: “A Lăng?”
A Lăng, hay có thể nghe thành A Lăng. (từ đồng âm)
Tần Lăng thoáng sửng sốt, hai gò má lập tức ửng đỏ. Sắc đỏ ấy khiến nàng càng xinh đẹp thắm tươi, nhưng ánh mắt lại vẫn đoan trang, khắc chế.
Nàng biết, ánh mắt như vậy giống nàng nhất.
Nhưng càng giống nàng, càng không thể là nàng.
Mọi thứ đều được nắm bắt một cách vừa vặn, chuẩn xác.
Trong lòng Tần Lăng hiểu rất rõ, gương mặt này của nàng, vừa là phúc, lại cũng là họa.
Tiêu Duật kinh ngạc là tất nhiên. Nhưng sau khi qua cơn sốc, nàng không cho rằng nam nhân bạc tình và tham vọng quyền lực này, sẽ vì gương mặt mà giữ lại nàng.
Dù sao...
Nếu hắn muốn chọn lựa danh môn vọng tộc, thì con gái của một Thái sử lệnh sao có thể đủ tầm.
Còn nếu hắn đã muốn chọn gia đình bần hàn, thì hoàn toàn có thể lựa chọn người vừa lòng hợp ý.
Trước cửa Giáng Tuyết hiên, trăm hoa khoe sắc, hà tất chọn một người có dung mạo giống con gái tội thần?
Ba năm trước hắn đã không chịu gặp nàng, thì hôm nay lại có bao nhiêu muốn gặp?
Tứ Nguyệt từng nói, tình cảm của các nam nhân trong thiên hạ đối với vợ cả thường sâu sắc hơn so với người khác, đặc biệt là khi không thể gặp lại. Vì vậy Tần Vọng không quên được Khương Minh Nguyệt, cũng là lẽ thường tình của con người.
Nhưng đế vương khác với những nam nhân trong thiên hạ, hắn không có khái niệm “lẽ thường tình của con người”.
Vì vậy, cách duy nhất để nàng có thể lưu lại là đánh cược vào lòng nghi ngờ của hắn, đánh cược hắn sẽ cho rằng có người cố ý đưa nữ nhi Tần gia vào cung.
Bộ diêu kim hoa khảm trân châu đỏ này, chính là chìa khóa mê hoặc lòng người.
Thịnh công công cúi người hỏi: “Hoàng thượng, lưu không ạ?”
Vừa nói ông vừa chỉ tay vào thẻ bài của Tần Lăng.
Tiêu Duật nhíu mày, thất thần nhìn hai chữ "Tần Lăng". Không biết qua bao lâu, sắc mặt hắn mới dần khôi phục bình tĩnh.
Hắn thấp giọng nói: “Lưu.”
Thịnh công công ngẩn người, sau đó cao giọng tuyên bố: “Nữ nhi của Thái sử lệnh Tần Vọng, Tần Lăng, lưu thẻ bài.”
Tần Lăng thu hồi ánh mắt, cúi đầu thi lễ, giọng nói mềm mại: "Thần thϊếp cảm tạ ân điển của Hoàng thượng."
Sau khi Tần Lăng rời đi, Tiêu Duật nhắm mắt. Hắn đưa tay ấn lên huyệt thái dương, đột nhiên bật cười tự giễu.