Bởi thế năm đó, Lỗ thượng tẩm cũng được coi là một trong những tâm phúc bên cạnh Tô Lăng.
La Oanh Thể nhìn Lỗ thượng tẩm, ánh mắt gần như sắp khóc.
Ai không biết hậu cung hiện giờ vô chủ.
Ai không biết Hoàng hậu đã mất từ ba năm trước.
Trong phòng chỉ có bốn tú nữ bọn họ, ở đâu ra Hoàng hậu nương nương? Lỗ thượng tẩm rốt cuộc đã nhìn thấy gì?
La Oanh Thể run rẩy hỏi: “Cô cô… đang gọi ai vậy?”
Lỗ thượng tẩm chăm chú nhìn Tần Lăng, ánh mắt không rời.
Chỉ thấy Tần Lăng đang nắm chặt tay áo, nhút nhát nhìn mình, ánh mắt nàng trong trẻo, sáng trong, dường như cũng bị Lỗ thượng tẩm dọa sợ.
Nàng ấy, nhận nhầm người.
Nương nương nhà nàng ấy, đoan trang hiền thục, xinh đẹp phóng khoáng. Ánh mắt chưa bao giờ hiện lên vẻ yếu đuối như thế.
Ba năm trước, những ngọn nến ở Khôn Ninh cung đều do nàng ấy tự tay dập tắt. Hiện tại lại thất thố như thế, không phải điên rồi sao?
Lỗ thượng tẩm cúi đầu, ép bản thân bình tĩnh lại. Một lát sau mới đứng lên, nghiêm mặt nói:
“Nô tỳ phụng mệnh Thái hậu đến đưa chăn đệm và đèn nến. Vừa rồi nhận nhầm người, mong các vị cô nương chớ trách.”
Kiều Lan Nhân xoa nhẹ vai La Oanh Thể.
Bốn người cùng lên tiếng: “Cô cô khách sáo rồi.”
Sau đó, Lỗ thượng tẩm rời đi.
La Oanh Thể run rẩy môi, thì thầm: “Cô cô vừa nói nhận nhầm người… Chẳng lẽ cô cô nhìn nhầm ai thành tiên Hoàng hậu?”
Kiều Lan Nhân chau mày: “Ta nhớ cô cô đã nhìn về phía Tần cô nương. Chẳng lẽ… Tần cô nương..." Trông có vài phần giống tiên Hoàng hậu?
Mục Uyển Khởi liếc nhìn Tần Lăng đang ôm ngực thở dốc, ngắt lời: “Được rồi, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”
Lúc này, Mục Uyển Khởi không biết rằng, trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy.
---
Khi Lỗ thượng tẩm rời khỏi Trữ Tú cung, trời đã sẩm tối. Nàng ấy cầm đèn l*иg dương giác, men theo tường cung đi về phía Từ Ninh cung.
Ánh trăng bàng bạc trải lên mái ngói lưu ly vàng óng, lấp lánh rực rỡ.
Lỗ thượng tẩm vừa đến cửa tẩm điện, đã nghe thấy tiếng ho vọng ra từ bên trong.
“Ngày mai là ngày điện tuyển, nô tỳ đã sắp xếp xong mọi việc theo chỉ dụ của Thái hậu.” Lỗ thượng tẩm tiến lên, trình danh sách ba trăm tú nữ vượt qua hai vòng đầu. “Ba trăm tú nữ năm nay, nô tỳ đã đích thân xem qua. Ai nấy đều duyên dáng thướt tha, đoan trang nhã nhặn.”
Sở Thái hậu dựa vào sập La Hán khảm đồng sơn son, mắt lim dim, chậm rãi lật danh sách trong tay.