Ánh nắng ban mai rọi qua song cửa, loang loáng trải dài trên nền gạch xanh.
Khương Lam Nguyệt từ từ mở mắt, nghiêng đầu liếc nhìn nam nhân bên cạnh.
Hôm nay Tần Vọng nghỉ tắm gội, không phải vào triều, nên sẽ dậy muộn hơn mọi ngày.
Khương Lam Nguyệt rón rén ngồi dậy, bước tới ngồi bên cửa sổ, tâm thần không yên vuốt ve đôi khuyên tai trước gương.
Chốc lát sau, Tần Vọng bỗng cất tiếng:
“Ngày hôm nay sao dậy sớm thế?”
Lời vừa dứt, bàn tay Khương Lam Nguyệt run lên, hộp phấn trượt khỏi tay rơi xuống đất.
Khương Lam Nguyệt quay đầu mỉm cười, “Cửa hàng bên Tây Trực môn có chút việc nhỏ, thϊếp muốn ghé qua xem sao.”
Tần Vọng ngồi dậy, xoa cổ hỏi: “Chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
Khương Lam Nguyệt bước tới bên giường, nhẹ nhàng đẩy tay ông ta, cúi người tự mình xoa bóp vai cho ông ta, nói nhỏ nhẹ:
“Ngài cứ yên tâm, chỉ là chuyện vặt thôi. Nếu thϊếp không xử lý được, tất sẽ thỉnh cầu quan gia ra mặt. Quan gia không dễ gì mới được nghỉ, chi bằng nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
Tần Vọng nắm lấy tay Khương Lam Nguyệt, trầm giọng: “Việc trong nhà, vất vả cho nàng rồi.”
Khương Lam Nguyệt cười nói: “Không vất vả.”
Khương Lam Nguyệt vừa rời khỏi Tần phủ, Tần Tuy Chi đã bước vào thư phòng của Tần Vọng.
Tần Vọng cầm một chồng thư tín, bàn tay run rẩy không ngừng. Bất chợt, một tiếng “rầm” vang lên, toàn bộ thư bị ông ta ném xuống bàn.
“Tần Tử Hựu, ngươi điên rồi sao? Các ngươi thật sự không thể dung nổi nàng đến thế ư? Khương di nương đã ở Tần gia mười mấy năm, nàng từng tranh giành cái gì?”
Tần Tuy Chi lạnh lùng nhìn Tần Vọng, “Nếu phụ thân không tin, có thể theo ả ra khỏi thành, tận mắt xem hôm nay ả đi gặp ai.”
Tần Vọng trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Thật hoang đường đến cực điểm!”
“Cha không tin nhi tử, hay là không dám tin?” Tần Tuy Chi nhìn thẳng vào Tần Vọng nói, "Nếu hôm nay nhi tử vu oan cho ả, vậy chờ phụ thân trở về, nhi tử sẽ tự mình nhận lỗi trước mặt di nương.”
Tần Vọng giật mạnh yết hầu, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Thế rồi, ông ta đập mạnh xuống bàn, xoay người rời đi.
---
Chạng vạng, ráng chiều đỏ rực nhuộm cả góc trời.
Khương Lam Nguyệt tay xách đầy túi lớn túi nhỏ trở về Tần phủ.
Trường Phữu - gã sai vặt thân cận bên cạnh Tần Vọng - vội ra đón:
“Di nương, lão gia đang đợi ngài ở chính sảnh tiền viện.”
Khương Lam Nguyệt chớp mắt, hỏi lại: “Đã sắp đến giờ dùng bữa, đến tiền viện làm gì?”
Trường Phữu cười gượng: “Cái này… nô tài cũng không rõ.”