Giấy bút, cũng tức là bà muốn xem chữ viết của hai người.
Khương Lam Nguyệt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Tuy nét chữ của Tần Dung không quá xuất sắc, nhưng so với Tần Lăng bất tài vô dụng, thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Tần Lăng và Tần Dung ngồi xuống, Trần ti tịch từ tốn nói:
“Mời hai vị cô nương viết ra gia thế ba đời, cùng với sở trường của bản thân.”
Tần Lăng gật đầu, bắt đầu mài mực.
Tần Vọng nhìn cổ tay mảnh dẻ của nàng, không khỏi thở dài một hơi.
Đại nữ nhi của ông ta, thoạt nhìn quả thực đoan trang nho nhã. Chỉ tiếc, vừa không biết nói năng, lại vừa không biết cầm bút viết chữ.
Nửa tháng hẹn ước này, thật lòng mà nói, Tần Vọng vốn không ôm kỳ vọng gì. Nữ nhi đi tìm một ả ca cơ để học lễ nghi, không phải đang làm trò cười sao?
Tần Lăng mài xong mực thì cầm bút lông, chấm nhẹ vào nghiên mực.
Tần Vọng nhìn động tác của nàng mà cũng căng thẳng theo.
Nàng sắp đặt bút.
Nàng sắp đặt bút.
Nàng đặt bút...
Tần Vọng nuốt một ngụm nước bọt, rồi lại đưa tay lên lau mặt thật mạnh. Cảm giác hối hận dâng lên nghẹn ngang cổ họng ông ta.
Bên kia, Trần ti tịch vẫn mỉm cười nhìn hai vị tiểu thư Tần gia.
Người ta thường nói, mỹ nhân dưới ánh đèn càng thêm diễm lệ, quả nhiên không sai. Bất kể cuối cùng Tần Lăng có viết ra sao, chỉ riêng phong thái ung dung nhã nhặn, cùng dáng cổ ngọc ngà trắng ngần hơn sương tuyết ấy, cũng đủ khiến người nhìn ngẩn ngơ tán thưởng.
Nửa khắc trôi qua, Tần Lăng đặt bút xuống. Nàng đã viết xong.
Trần ti tịch bước tới, cẩn thận cầm hai tờ giấy lên. Sau một hồi xem xét tỉ mỉ, bà mới gật đầu:
“Chữ của cả hai vị cô nương đều không tệ.”
Lời vừa dứt, Tần Vọng, Tần Dung và Khương Lam Nguyệt đồng loạt chau mày.
Đều không tệ?
Sao có thể “đều không tệ”?
Tần Vọng bước nhanh lên trước, trừng mắt nhìn vào chữ viết trên giấy Tuyên Thành, soi đi soi lại từng chút một.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng chữ này là do Tần Lăng tìm người viết hộ từ trước.
Chẳng lẽ chỉ trong vòng nửa tháng, nàng thật sự…
Nghĩ vậy, ánh mắt Tần Vọng thoáng liếc qua cổ tay Tần Lăng.
Thấy trên cổ tay nàng vẫn còn hằn vết đỏ chưa tan, ánh mắt ông ta trở nên phức tạp.
Lúc này, Trần ti tịch lên tiếng:
“Hôm nay lão thân được phái ra ngoài cung làm việc, thời gian có hạn, chỉ có thể chọn điểm trọng yếu để nói.”
“Đợt tuyển tú này là lần đầu bệ hạ chọn tú nữ trong dân gian kể từ khi đăng cơ. Hiện danh sách trình lên Lễ Bộ đã vượt quá năm ngàn người.”