Chương 39: Lần này ta lại bắt được hai người

"Quỳnh Chi tỷ tỷ, khi nào tiểu thư mới có thể trở về?"

Đối mặt với ánh mắt ngây thơ thuần khiết của Bích Nguyệt, cho dù Quỳnh Chi cực kỳ muốn cười lạnh nói tiểu thư đang vui đến quên cả trời đất không muốn trở lại, nhưng trên mặt vẫn phải làm ra biểu tình an ủi nói:

"Bây giờ tiểu thư đang bận một ít việc, chờ tiểu thư làm xong xong việc rồi sẽ quay về."

Quỳnh Chi ngồi xổm bên cạnh Bích Nguyệt, biểu tình của tiểu nha đầu vẫn buồn rầu như cũ.

"Thật sự tiểu thư không gặp phải chuyện gì sao? Bích Nguyệt chưa được tận mắt nhìn thấy tiểu thư thật sự tốt thì muội không thể yên tâm nổi, tối hôm qua muội lại có một ác mộng, muội mơ thấy tiểu thư...."

"Nha đầu ngốc, muội cảm thấy người thông minh như tiểu thư của chúng ta sẽ chết dễ dàng như vậy sao?"

Quỳnh Chi buông khăn tay đang thêu xuống, sờ sờ mái tóc xù của Bích Nguyệt. Bích Nguyệt nghe vậy liên tục lắc đầu.

"Tiểu thư thông minh như vậy, thông minh hơn nhiều so với Bích Nguyệt, lại còn xinh đẹp nữa, vậy cho nên tiểu thư tuyệt đối sẽ không chết!"

Bích Nguyệt nói giống như đã bị thuyết phục lại bắt đầu cười vô ưu vô nghĩ.

Chắc chắn Bích Nguyệt là người dễ dỗ nhất trên thế giới này, Quỳnh Chi nghĩ như vậy liền nhịn không được mà muốn nói xấu tiểu thư nhà mình một phen, cho nên liền bỏ thêm một câu nói:

"Chính là cái gọi là tai họa để lại ngàn năm, Bích Nguyệt, muội nhớ cho kỹ cái này là được!"

Bích Nguyệt nghe xong những lời này liền cảm thấy càng thêm tin phục, gật đầu không ngừng.

"Quỳnh Chi tỷ tỷ nói đúng, để muội giúp tỷ thêu hoa."

Quỳnh Chi lắc đầu, khuôn mặt vốn vẫn luôn nghiêm túc càng thêm nhu hòa.

"Không cần để tỷ tự làm là được rồi, muội không có chuyện gì làm thì cứ đi tìm Hoàng Oanh chơi là được, ở tuổi này của muội cần phải nắm bắt lấy mấy năm cuối cùng này để mà chơi đùa, có hiểu chưa?"

Bình thường Bích Nguyệt giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Hoàng Oanh, Hoàng Oanh là một cô nương nhanh nhẹn thông minh miệng ngọt, cũng không biết mỗi ngày đều có thể lấy được đồ ăn ngon từ nơi nào, đút no nha đầu Bích Nguyệt đến bụ bẫm. Nàng ấy nuôi Bích Nguyệt tốt đến nỗi gương mặt trẻ con bắt đầu hơi phì ra, nhưng mà như vậy càng thêm đáng yêu.

Hai cô nương này cũng rất vi diệu, Hoàng Oanh và Bích Nguyệt quen nhau cũng chưa được bao lâu, nha đầu Hoàng Oanh khôn khéo liền giống như một con gà mái bảo vệ gà con, bảo vệ nha đầu ngốc Bích Nguyệt cực kỳ chặt chẽ. Ở trong lòng Bích Nguyệt, sau khi mẫu thân qua đời thì tiểu thư đã thu lưu nàng ấy là người tốt nhất, sau đó chính là Quỳnh Chi tỷ tỷ nhìn có vẻ rất nghiêm túc nhưng vẫn luôn chăm sóc nàng ấy, hiện giờ Hoàng Oanh cũng trở thành người mà nàng ấy cảm thấy rất tốt.

Nghe Quỳnh Chi nhắc tới đồng bọn nhỏ của mình, Bích Nguyệt liền nhíu mày một chút.

"Hoàng Oanh nói có việc phải đi một chút, bảo muội ngoan ngoãn đợi ở chỗ này."

"Khó trách tỷ nói sao hôm nay nha đầu muội lại không đi theo phía sau Hoàng Oanh." Quỳnh Chi hiểu ra, chọc chọc lên trán Bích Nguyệt mấy cái, "vậy muội cứ ở chỗ này ngủ trưa đi."

Đồng bọn nhỏ Hoàng Oanh đang được nhớ thương lúc này đang ở U Hoàng Quán, nàng ấy đứng ở giữa rừng trúc nhíu mày. Đợi khi nhìn thấy trên đường nhỏ xuất hiện một sai vặt, lông mày mới nới lỏng, tiến lên vài bước nhận đồ.

Người đến chính là Đông Phong, hắn đang thu dọn những cuốn sách mà phu nhân sau khi xem liền loạn thành một đống, khi nghe thấy tiếng lục lạc vang lên liền biết có người tới tìm liền nhanh chóng đi tới. Nhìn thấy Hoàng Oanh đứng ở nơi đó, hắn liền nở nụ cười còn sáng hơn cả so với mặt trời.

"Tiểu Hoàng Oanh, sao muội lại tới đây rồi? Có phải vì nhớ ca ca hay không? Gần đây muội sao rồi? Có ai dám bắt nạt muội không? Tiền trong người còn đủ dùng hay không?"

"Được rồi ca ca, đừng có hỏi mấy vấn đề này mỗi lần muội tới đây có được không?"

Hoàng Oanh trợn trắng mắt, nhìn thấy ca ca không ổn trọng nhà mình liền cảm thấy đau đầu. Vì sao hắn không thể ổn trọng giống như hai ca ca Tây Sơn và Bắc Sơn như vậy, nếu không thì giống với Nam Phong ca ca cũng được.

Đông Phong chỉ là cười ngốc nghếch hai tiếng, không dám phản bác điều gì. Đông Phong và Hoàng Oanh chính là huynh muội ruột thịt, mà Đông Phong chính là một ca ca muội khống, có lẽ ngoại trừ công tử thì muội muội của hắn chính là người quan trọng nhất.

"Vậy Tiểu Hoàng Oanh tới tìm ca ca là có chuyện gì sao?"

Biểu tình Hoàng Oanh nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi nói, "ca ca, lần trước muội ở Chiếu Hoa Viện phát hiện có người khả nghi tới dò hỏi tin tức, muội muốn đuổi theo nhưng lại không phát hiện tung tích của hắn, đã để hắn trốn thoát. Đáng giận nhất chính là tên kia còn uống sạch canh gà mà muội đã chuẩn bị cho Bích Nguyệt!"

Đông Phong cũng cảm thấy bi phẫn.

"Tiểu Hoàng Oanh, muội còn chưa nấu canh gà cho ca ca uống đâu!"

"Câm miệng, canh gà không phải là trọng điểm!"

Hoàng Anh trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Muội tới là muốn để huynh nói một tiếng với công tử, nói không chừng có người âm thầm theo dõi Chiếu Hoa Viện, thậm chí đã hoài nghi cái chết của phu nhân, cẩn thận một chút vẫn tốt, miễn đến lúc lại thật sự xảy ra chuyện gì."

Đông Phong ho khan một tiếng, mặt cũng nghiêm túc lại.

"Tiểu Hoàng Oanh, việc này không cần lo lắng, muội cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì là được, công tử đã biết chuyện này rồi, bảo bọn huynh không cần tra xét, và còn một việc nữa...."

Đông Phong nói, kéo muội muội tới gần nói nhỏ bên tai nàng ấy một câu.

Hoàng Oanh trừng đôi mắt tròn xoe, sau đó để lộ ra thần sắc buồn rầu.

"Nếu thật là như vậy, muội phải an ủi Bích Nguyệt như nào, muội ấy vốn đã lo lắng cho tiểu thư rồi, nếu như Quỳnh Chi tỷ tỷ cũng....muội ấy nhất định rất đau lòng."

Hoàng Oanh cảm thấy đau đầu vì chuyện mà ca ca đã nói cho mình, mà ở Chiếu Hoa Viện, Quỳnh Chi vừa mới thêu xong một đóa hoa. Nàng ấy lười nhác vươn vai phát hiện tiểu nha đầu Bích Nguyệt đã ngủ rồi, miệng nở nụ cười, đứng dậy đắp một tấm chăn mỏng trên bụng cho nàng ấy.

Thêu lâu như vậy, Quỳnh Chi chuẩn bị tới phòng bếp uống bát chè đậu xanh, tiện tay lấy cho cả Bích Nguyệt, đợi nàng ấy dậy uống là vừa. Quỳnh Chi chân trước vừa đi thì phòng của nàng bị kẻ cắp ghé thăm. Mà kẻ cắp này không phải ai khác, chính là thị vệ bên người của Cơ Lâm Lang chuyên làm những việc không thể đưa ra ngoài ánh sáng - Trung Võ. Mà lần này y muốn tới để trộm một cô nương, bởi vì thế tử của y muốn tìm hiểu một số chuyện của vị Sầm tiểu thư kia từ chỗ đại nha hoàn, để tránh cho huynh đệ của mình bị lừa tình.

Lần trước Trung Võ cũng đã tới Chiếu Hoa Viện tìm hiểu tin tức một lần rồi, lần này càng quen cửa quen nẻo, tìm được phòng của nha hoàn tên Quỳnh Chi, rón ra rón rén bò vào phòng từ cửa sổ, nhìn thấy có một người đang ngủ trên sập liền vui vẻ chuẩn bị đi tới trực tiếp đánh người bất tỉnh rồi khiêng đi.

Lại nói nữa đây là lần đầu tiên y làm lại chuyện này, bình thường vẫn là tìm vật chết nhưng lần này lại là đi trộm một người sống. Dù vậy nhưng Trung Võ cũng chẳng cảm nhận được cái gì được gọi là cảm giác đạo đức, ngược lại tâm tình y còn rất kích động, y cảm thấy mình đã hoàn toàn thăng hoa. Cho nên chờ khi y cõng Bích Nguyệt rời khỏi Vệ gia, chạm mặt với Hạ Võ ở một khách điếm bên ngoài, trên khuôn mặt y là nụ cười ngây ngô.

"Là nàng ta sao?"

Hạ Võ hoài nghi nhìn thiếu nữ với khuôn mặt non nớt bị nhét vào trong ngực, trong tình báo đã nói nha hoàn tên là Quỳnh Chi tuổi tác tương đương với Sầm tiểu thư, nhưng thiếu nữ này nhìn không giống một cô nương đã 16 tuổi mà nhìn giống chỉ mới 13 - 14 tuổi hơn vậy?

Trung Võ cũng chưa kịp nhìn người mà mình đã đưa tới, sau khi nhét người vào trong ngực của đệ đệ mình liền nói.

"Ta đã ra tay chắc chắn không có chuyện sai được, Hạ Võ, đệ cứ đưa người về Tịnh Thủy Am gặp thế tử đi, huynh còn có một số việc sẽ nhanh chóng hội họp với đệ."

Nói xong y liền lao ra ngoài từ cửa sổ, Hạ Võ còn chẳng kịp ngăn cản. Một tay ôm thiếu nữ đang hôn mê một tay duỗi ra phía trước muốn gọi lại nhị ca không đáng tin cậy, trong lòng Hạ Võ có cảm giác vô cùng sốt ruột. Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn cùng với người mà hắn đang ôm, sau khi phản ứng lại cả cơ thể của Hạ Võ đều cứng ngắc, cánh tay ôm Bích Nguyệt cương thành cục đá.

Không chỉ có thế tử của bọn họ có chứng sợ thú thê và còn thêm cả chứng sợ nữ tử, Thượng Võ và Hạ Võ cũng có loại tật xấu này, cũng không thể tiếp cận với nữ tử. Nếu không phải vì suy xét đến điểm này, có lẽ thế tử Cơ Lâm Lang cũng sẽ không giao chuyện quan trọng như này cho tên không đáng tin cậy là Trung Võ kia.

Cứng ngắc như một cục đá một lúc lâu, cửa mới vang lên một tiếng kéo kẹt bị đẩy ra, Thượng Võ đi vào với khuôn mặt giống y hệt Hạ Võ.

"Làm sao vậy? Sao Trung Võ còn chưa bắt người quay về?"

"Đã trở lại.... Đại ca, huynh mau ôm nữ tử này đi."

Hạ Võ cứng mặt không dám chuyển động một chút nào, hắn cảm thấy trong lòng vừa mềm vừa nhẹ như một đám mây trắng làm hại hắn không dám dùng lực một chút nào, hơn nữa trên người nha đầu này còn có một mùi hương nhè nhẹ, trước giờ chưa từng được cảm nhận loại cảm giác này, người rắn rỏi như Hạ Võ lúc này trái tim nhịn không được nhảy loạn bùm bùm.

Thượng Võ nhìn thấy đệ đệ tuy lạnh mặt nhưng hai lỗ tai hồng lên, bộ dáng như thể sắp hỏng mất xin hắn giúp đỡ, nhưng nhìn tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu trong lòng hắn đang hôn mê, Thượng Võ banh mặt lùi ra về phía sau ba bước ra hẳn ngoài cửa phòng, cảnh giác nhìn đệ đệ cùng người trong lòng hắn.

"Hạ Võ, đệ đừng có tới đây."

Huynh đệ hai người đối mặt với nhau một lúc lâu đồng thời trong lòng đều nguyền rủa người đệ đệ / ca ca Trung Võ.

Trung Võ hắt xì một cái, xoa xoa mũi, cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh.

Hiện giờ y đang đứng trong phòng bếp nhỏ của Chiếu Hoa Viện, việc lúc trước mà y nói chưa làm xong, chính là bởi vì vừa rồi khi y tới bắt người đã phát hiện mùi thơm trong phòng bếp nhỏ. Đã thấy đồ ăn ngon tất nhiên là phải ăn vụng, cho dù chỉ ăn được một miếng cũng phải ăn, nếu không buổi tối y sẽ không ngủ được, cho nên dù nhiệm vụ đã hoàn thành y cũng muốn quay trở lại để ăn vụng, đây thật sự đúng là dùng sinh mệnh để suy diễn thứ được gọi là tự tìm đường chết.

Trung Võ da mặt dày, tham ăn, vui sướиɠ đứng trong phòng bếp ăn vụng vừa lúc bị Quỳnh Chi đυ.ng phải. Lúc trước Quỳnh Chi không nhìn thấy Bích Nguyệt ở trong phòng còn tưởng rằng người đã tỉnh, kết quả đi tìm khắp nơi đều không thấy tiểu nha đầu, kết quả khi đi đến phòng bếp lại thấy một hắc y nhân che mặt đang ăn canh nàng vừa hầm.

Trước không nói đến ban ngày ban mặt lại xuất hiện một hắc y nhân ăn mặc kỳ quái lẽ ra chỉ nên xuất hiện vào ban đêm, chỉ nói đến việc bát canh trong tay y chính là nàng ấy dùng để điều dưỡng thân thể của mình, chuyên trị chứng nguyệt sự không đều, tay chân lạnh băng, nhưng hình như nam nhân này uống vô cùng vui vẻ.

Trung Võ bị phát hiện, nhưng phản ứng đầu tiên của y không phải là lập tức rời đi mà là nhanh chóng há miệng uống nốt hai ngụm canh, sau đó cẩn thận đánh giá Quỳnh Chi đứng ở cửa, sau đó cả kinh nói:

"Ngươi là Quỳnh Chi?!"

Lúc trước khi y tới tìm hiểu tin tức đã thấy gương mặt của nha hoàn này, nhưng mà nếu như người này là Quỳnh Chi vậy thì người lúc nãy hắn vui tươi hớn hở mang về kia là ai?

"Vì sao ngươi lại biết tên của ta?"

Quỳnh Chi thoát khỏi cảm giác vi diệu khó hiểu kia, mặt nghiêm túc nhìn nam nhân kỳ quái này, khóe mắt trộm liếc đến dao phay trên thớt ở bên cạnh, bắt đầu tự hỏi hiện giờ mình nên xoay người chạy đi gọi người, hay là tiến lên lấy dao phay giằng co cùng kẻ xấu này.

Hiện giờ Trung Võ có cảm giác đại sự không ổn, vẻ mặt đau khổ ăn nốt quả táo đỏ cuối cùng ở trong bát canh, đứng lên trong ánh mắt cảnh giác của Quỳnh Chi. Tiếp theo dùng tốc độ cực nhanh để tới gần Quỳnh Chi, nàng ấy còn chưa kịp kinh hô đã bị y gõ vào cổ hôn mê rồi khiêng lên vai.

"Thế Tử chỉ bảo ta bắt một người, nhưng lần này ta lại bắt được hai người, xem như đã hoàn thành gấp đôi nhiệm vụ, nói không chừng còn được ban thưởng, ừ không sai, nhất định là như vậy."