Bùi Tiêu gõ nhẹ lên trán nàng, xoay người đi tìm Mạnh Thanh Dao.
Khương Dư nhìn theo bóng lưng cao lớn như ngọc của hắn, chợt phản ứng lại, vành tai đỏ bừng một mảng, vừa thẹn vừa hoảng, nhét vội bộ hỉ phục xuống dưới gầm sập La Hán.
Đợi xử lý sạch sẽ rồi, Khương Dư tò mò liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa rồi, tuy nàng không nhìn thấy Bùi Tiêu tặng quà gì, nhưng nàng cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hãi của Mạnh Thanh Dao.
Mấy câu nói kia của Bùi Tiêu nghe cũng bình thường, rốt cuộc có ma lực gì mà dọa di mẫu đến mất cả hồn vía thế kia?
Lúc này, Mạnh Thanh Dao đã vội vã đi tới trước hòm gỗ, đang định mở ra thì một bàn tay trắng nõn như ngọc đã đặt lên nắp hòm.
Đầu ngón tay Bùi Tiêu lướt qua những hạt cát trên hòm gỗ, lơ đãng miết nhẹ: “Công chúa là người thiện lương ăn chay niệm Phật, thần khuyên công chúa vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước, kẻo lát nữa nhìn thấy lại đau lòng.”
Một tiếng thở dài ai oán khiến Mạnh Thanh Dao suýt đứng không vững, đầu ngón tay bấu chặt vào thành hòm.
Ở khoảng cách gần thế này, mùi chua thối trong hòm lại xộc tới.
Mùi này không phải xác chết thối rữa thì là gì?
Ác mộng đêm qua nhất định là thật!
Nước mắt Mạnh Thanh Dao đảo quanh hốc mắt: “Con ta vì Nam Tề mà hy sinh thân mình đi hòa thân, rốt cuộc tại sao Bùi đại nhân lại tàn hại nó?”
“Tàn hại?" Bùi Tiêu không cho là đúng, nói: “Là súc sinh này tự mình không có mắt, cứ lao đầu vào bầy sói, bị cắn đến thủng ruột nát bụng, lục phủ ngũ tạng đều chẳng còn. Bản thân đoản mệnh, ta có lòng tốt nhặt hài cốt nó về, sao di mẫu có thể oan uổng cho cháu rể chứ?”
Hắn lại phủi sạch trơn mọi chuyện!
Mạnh Thanh Dao nhìn chằm chằm vết máu dưới đất, đỏ hoe đôi mắt: “Bùi Tiêu, rốt cuộc ngươi có ý gì?!”
“Di mẫu lại có ý gì?" Bùi Tiêu liếc mắt về phía phòng thêu.
Lúc này Mạnh Thanh Dao mới hiểu ra, Bùi Tiêu là không muốn người khác can thiệp vào chuyện của hắn và Khương Dư.
Bà ta còn chưa nói gì cả mà Bùi Tiêu đã nhẫn tâm gϊếŧ chết nữ nhi bà ta.
Quá ngông cuồng!
Thực sự quá ngông cuồng!
“Bây giờ ta sẽ nói cho Khương thị biết, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì!" Máu nóng xông lên não, Mạnh Thanh Dao cắn chặt răng hàm, lảo đảo chạy về phía phòng thêu: “Dư Nhi, ta có chuyện muốn nói với con!”
Bùi Tiêu cũng chẳng ngăn cản bà ta, biếng nhác dựa vào hòm gỗ, không nhanh không chậm nói: “Thanh Vân Tự ở phía bắc Kinh Thành phong cảnh hữu tình, là một nơi không tệ.”
Bước chân Mạnh Thanh Dao khựng lại, mặt xám ngoét như tro tàn.
Trong hoàng thất chỉ có cực ít người biết chùa Thanh Vân là nơi tu hành của những phi tần phạm tội trong triều đại này, người bên trong không điên thì cũng ác, mẫu thân của Mạnh Thanh Dao chính là chết ở nơi đó.
Bùi Tiêu còn muốn nhốt bà ta vào đó sao?