Chương 4: Phật châu trói buộc

Sau đó tháo chuỗi bồ đề bạch ngọc thường đeo trên cổ tay xuống, quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của Khương Dư.

Chuỗi phật châu lạnh như băng tựa như con rắn, lượn lờ trên cổ tay Khương Dư.

Tim Khương Dư run lên, rụt cổ tay lại: “Phu, phu quân, chàng quấn ta làm gì?”

Bùi Tiêu nhấc mí mắt lên, tròng mắt đen đậm sâu không thấy đáy, lơ đãng trêu chọc: “Nếu ngày mai Dư Nhi còn qua quýt với phu quân như vậy, phu quân sẽ trói tay chân nàng lên, phạt thật nặng.”

“Ta không có!” Khương Dư sợ đến sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn giật chuỗi bồ đề trên cổ tay. Nhưng càng giật, tay lại càng bị siết chặt.

Bùi Tiêu đè tay nàng lại, thở dài một tiếng.

Mèo con mỏng manh thế này không thể bị dọa, thân thể lại yếu, sau này làm sao chịu cho thấu?

“Đùa nàng thôi.” Bùi Tiêu chuyển lời, cách chuỗi phật châu lạnh băng hôn lên vệt đỏ trên cổ tay mảnh khảnh: “Đây là bùa hộ thân của vi phu, cho Dư Nhi đeo, để tối nàng không gặp ác mộng.”

Giọng hắn dịu dàng như gió xuân, xoa dịu gợn sóng trong lòng Khương Dư.

Khương Dư hít sâu một hơi, ấp úng dò hỏi: “Tối nay, tối nay phu quân đến thư phòng được không?”

“Phu nhân có lệnh, vi phu nào dám không tuân theo?” Bùi Tiêu xoa xoa đầu nàng, đứng dậy ôm gối chăn, hậm hực đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ.

Cửa mở ra một khe hở, một luồng gió đêm lùa vào.

“Chàng khoác thêm áo đi!” Khương Dư đưa mắt nhìn bóng lưng gầy mà săn chắc của hắn, theo thói quen nhắc nhở.

Giọng nói mềm mại một nửa lọt vào tai Bùi Tiêu, sống lưng hắn cứng lại, xoay người lại.

Khương Dư có một đôi mắt hạnh long lanh, giống như mèo con cuộn tròn trong chăn, vừa thơm vừa mềm.

Thê tử kiều diễm như nàng sẽ gây nghiện, khiến người ta vừa dính vào liền dễ dàng mất đi lý trí...

Yết hầu Bùi Tiêu trượt một cái: “Dư Nhi, đừng quên ngày mai.”

Khương Dư vội xoay người nằm xuống, qua quýt “Ừm” một tiếng.

Chuyện ngày mai để ngày mai nói, phu quân cũng không thể thật sự giam cầm nàng chứ?

Bùi Tiêu không nói gì nữa, tiếng bước chân dần dần đi xa, mây đen đầy phòng dường như cũng theo đó mà tan đi.

Khương Dư thở phào nhẹ nhõm, ngây ngốc nhìn rèm trướng, hồi tưởng lại đủ mọi chuyện trong ba năm nay...

Khương gia và Bùi gia đã định hôn ước từ bé.

Ba năm trước, Khương Dư từ Cô Tô xa xôi gả đến Bùi gia ở phủ Thái phó tại Kinh Đô.

Đêm đó Bùi gia gặp phải giặc cướp, lửa lớn liên miên thiêu rụi hết nửa tòa phủ đệ.

Khương Dư bị kí©h thí©ɧ, rất nhiều chuyện tối đó đều không nhớ rõ.

Sau khi hôn mê mấy tháng, Khương Dư tỉnh lại lần nữa, Bùi Tiêu vẫn luôn ngày đêm không rời chăm sóc bên giường nàng.

Hắn vì trị bệnh cho nàng mà đi xa đến biên giới cầu thuốc, ngày đêm tụng kinh niệm Phật, mong nàng sớm ngày bình phục, cho đến khi Khương Dư tỉnh lại...

Phu quân không phải vật trong ao, ba năm liền ngồi lên vị trí cao, nhưng đối với Khương Dư vẫn luôn ân cần chu đáo, tận chức tận trách.