Bùi Tiêu không để ý đến bà ta, ánh mắt chuyển sang nhìn Khương Dư đang ngồi trên sập La Hán, lộ vẻ ngạc nhiên: “Ơ kìa, Dư Nhi? Sao nàng lại ở đây?”
“Ồ, gần đây tâm trạng di mẫu u uất, ta đến thăm người." Khương Dư không biết vì sao Bùi Tiêu lại đến kịp thời như vậy, nhưng chuyện âm thầm điều tra phu quân rốt cuộc không tiện nói ra ngoài mặt.
Nàng âm thầm đè bộ hỉ phục xuống dưới váy, hỏi ngược lại: “Còn chàng? Sao giờ này chàng lại tới đây?”
Theo lý mà nói, giờ này hắn phải đang thượng triều mới đúng.
Khóe mắt Bùi Tiêu đầy vẻ hứng thú liếc qua tà váy xòe rộng của nàng, nở nụ cười nhạt nhẽo: “Khéo thật, ta cũng nghe tin gần đây di mẫu bệnh nặng nên đặc biệt mang một món quà đến tặng.”
“Di mẫu, mời dời bước." Bùi Tiêu làm động tác mời, nghiêng người nhường ra một lối đi.
Mạnh Thanh Dao bước qua ngưỡng cửa, liền thấy dưới hành lang đặt một chiếc hòm gỗ sơn son rộng bằng một người.
Thấp thoáng có thể thấy dưới đáy hòm, chất lỏng đỏ tươi nhầy nhụa đang nhỏ xuống từng giọt, tụ lại thành một vũng máu chói mắt.
Gió thu đưa tới mùi tanh nồng mặn chát, dạ dày Mạnh Thanh Dao cuộn trào, kháng cự lùi về phía sau.
Nhưng Bùi Tiêu đứng ngay sau lưng bà ta, cắt đứt đường lui: “Cháu rể nghĩ vật này ắt có thể giải nỗi khổ tương tư của di mẫu, nên mới sai người ngàn dặm xa xôi mang từ Mạc Bắc về, di mẫu thật sự không muốn xem sao?”
Mạc Bắc?
Mí mắt Mạnh Thanh Dao giật giật, định thần nhìn kỹ lại, chiếc hòm gỗ kim tơ nam mộc đó rõ ràng là hòm bà ta dùng để đựng của hồi môn cho nữ nhi, bên trên vẫn còn vương lại cát vàng từ Mạc Bắc.
“Nữ nhi?" Trước mắt Mạnh Thanh Dao hiện lên ánh mắt bi thương bất lực trong cơn ác mộng, bước chân lảo đảo đi xuống hành lang.
Khóe miệng Bùi Tiêu lóe lên một tia châm chọc, nhưng rất nhanh đã thu lại, quay sang đưa tay về phía Khương Dư: “Dư Nhi có muốn đi cùng không?”
“Thôi khỏi, giày của ta bẩn rồi, cho ta chút thời gian lau sạch đã." Khương Dư nhấc tà váy lên, cho hắn xem vết bẩn trên giày thêu, cũng nhân thể che bộ hỉ phục kín đáo hơn chút nữa.
Nhưng trên mặt giày của nàng rõ ràng là bụi mới lẫn lộn với vụn gỗ, rõ ràng là vừa mới cọ vào sập La Hán.
Quả nhiên, ở cùng với đám ruồi nhặng hôi thối kia, ngay cả Dư Nhi cũng học được thói tâm tư quanh co lòng vòng rồi.
Hàng mi màu xanh quạ của Bùi Tiêu rũ xuống: “Vậy Dư Nhi lau cho sạch, đừng để mang thứ ô uế về nhà.”
“Không đâu, phu quân là người không vướng bụi trần, sao ta có thể nạp được thứ ô uế chứ?" Khương Dư đôi mắt hạnh ngập cười, ý tại ngôn ngoại.
Nhưng Bùi Tiêu đâu chịu được lời tâng bốc của nàng, bất đắc dĩ cười cười, ghé sát tai nàng ôn tồn nói: “Dư Nhi nói phải, Dư Nhi không nạp được ô uế, Dư Nhi chỉ có thể nạp được phu quân mà thôi.”