Thân hình Bùi Tiêu khựng lại, gân xanh bên thái dương ẩn hiện.
“Dư Nhi, ngoan...” Yết hầu hắn trượt một cái, cúi người định hôn lên trán nàng.
Khương Dư hơi nhíu mày lại, khẽ nghiêng đầu, gần như tránh đi khó có thể nhận ra..
Sự nhiệt tình của Bùi Tiêu lơ lửng giữa chừng, hắn cảm thấy hụt hẫng.
Hắn có chút bối rối cong cong môi, nhưng nhìn dáng vẻ động lòng của thê tử kiều diễm, cuối cùng vẫn không tiến thêm bước nữa, hắn xoay người rời đi, nằm sang một bên hóng gió lạnh.
Hơi thở mạnh mẽ của Bùi Tiêu tản đi, Khương Dư như trút được gánh nặng, im lặng co người vào trong cùng của giường tháp.
Bùi Tiêu hít sâu hồi lâu, nghi ngờ nhìn bóng lưng nàng.
Tính tình Khương Dư ôn hòa mềm mại, kể từ khi hai người viên phòng, hắn có thể cảm nhận được Khương Dư ngày càng dính người, đêm đêm rúc vào lòng hắn ngủ, đôi tay lạnh như băng cứ đặt thẳng lên bụng dưới của hắn.
Hôm nay sao lại xa cách rồi?
“Dư Nhi, có phải nàng có tâm sự gì không?” Bùi Tiêu ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn của nàng từ sau lưng ôm lấy, bàn tay to xoa xoa đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng.
“Không, không có!”
Thân ảnh cao lớn lại bao phủ lấy Khương Dư, trong lòng nàng phát sợ, im lặng rút tay ra.
Bùi Tiêu xoa xoa đầu ngón tay trống rỗng, con ngươi như vực sâu, u ám không rõ.
Nàng đang kháng cự hắn sao?
Dư Nhi đáng lẽ phải ngoan ngoãn dịu dàng mới phải...
Không khí bỗng nhiên lạnh đi, gió thổi cửa sổ kêu kẽo kẹt.
Khương Dư bỗng dưng thấy lạnh sống lưng, cong eo lên.
Bùi Tiêu thấy nàng co rúm như con thỏ bị giật mình, hắn lại kéo nàng vào lòng, cằm nhẹ nhàng cọ vào vai nàng.
“Ta với Dư Nhi là phu thê một thể, có chuyện gì cũng đừng giấu phu quân, được không?”
Du͙© vọиɠ dần tiêu tan, giọng nói của Bùi Tiêu mềm như lụa mỏng, hơi thở dịu dàng bao bọc lấy Khương Dư, quấn lấy người ta như chết đuối không thể kháng cự.
Bùi Tiêu trước nay luôn dịu dàng chu đáo.
Hôm trước tại yến tiệc phủ công chúa, Khương Dư chỉ liếc nhìn thêm hai lần họa tiết thêu trên váy của tiểu quận chúa, tối đó Bùi Tiêu liền đem mẫu thêu y hệt đến trước mắt nàng.
Bùi Tiêu hiểu tâm ý của nàng, bất kể là điều nàng muốn, không có gì Bùi Tiêu không làm được.
Hắn là một phu quân không thể tốt hơn được nữa, Khương Dư không nên vì một giấc mơ mà xa cách hắn.
“Ta không sao, có lẽ là hôm trước ở phòng thêu trong phủ công chúa nán lại hơi lâu, có hơi ngột ngạt...” Khương Dư nắm ngược lại tay Bùi Tiêu, cố gắng tỏ ra thân mật như thường lệ.
Nhưng vừa chạm vào ngón tay Bùi Tiêu, nàng lại lập tức buông ra như bị điện giật trong đầu hiện lên cảnh tượng ngón tay dài dính đầy máu nắm lấy cổ chân nàng.
Đôi tay thư sinh như ngọc này đã từng phanh thây người ta sao?
Điều này khác biệt quá lớn với Bùi Tiêu trong nhận thức của Khương Dư.
Hơi thở Khương Dư ngưng lại, đẩy hắn ra: “Bùi Tiêu! Chúng ta chia phòng ngủ đi!”