Cùng lúc đó, mười mấy cái đầu ghé sát lại, thăm dò vào trong xe ngựa...
Bùi Tiêu trở tay bế ngang Khương Dư lên.
Khương Dư sợ đến ngây người, hoảng hốt đeo mạng che mặt lên, nghiêng đầu trốn vào trong lòng Bùi Tiêu.
Thiên Nhẫn thấy mặt phu nhân đỏ bừng như quả táo, tiến lên ân cần nói: "Phu nhân không phải chỉ bị thương ở chân thôi sao? Sao mặt cũng sưng lên rồi?"
"Rắn độc cắn đấy!" Phản ứng của Khương Dư cũng nhanh.
Lão trụ trì vừa nghe cắn vào mặt, sắc mặt khẩn trương đón tiếp: "Trên mặt có nhiều huyệt vị, nếu mặt bị thương thì phải mau chóng xem thử."
Cả một đám người đều vây lại, Khương Dư đã tự dồn mình vào ngõ cụt.
Cái này mà vén mạng lên, cái miệng sưng vù như cây xúc xích kia, chẳng phải càng không giải thích được sao.
Khương Dư bất đắc dĩ lại phẫn uất lườm Bùi Tiêu một cái.
Nhưng dưới ánh mắt tụ tập của mọi người, ánh mắt nàng dần dần từ tức giận chuyển thành hoảng sợ.
Đôi mắt hạnh long lanh ngập nước trông vô cùng kiều diễm.
Bùi Tiêu nghiêng người, che khuất tầm mắt của trụ trì: "Thê tử của ta kiều diễm xinh đẹp, không gặp nam nhân bên ngoài."
Nói xong, hắn gật đầu ra hiệu, đi thẳng vào trong chùa.
Ánh mắt của các tiểu hòa thượng lưu chuyển nhìn nhau.
Đều nói Thủ Phụ đại nhân và phu nhân tình cảm thắm thiết, quả nhiên là như vậy.
Còn Khương Dư lại đang nghĩ Bùi Tiêu vào chùa Thanh Vân sao giống như về nhà mình vậy, quen cửa quen nẻo?
Khương Dư đề phòng ngước nhìn sườn mặt hắn, có những lời muốn nói lại thôi.
"Phu nhân quên ba năm trước, lúc nàng bệnh nặng, chúng ta từng lễ Phật ở chùa Thanh Vân sao?"
Bùi Tiêu liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của nàng, ý vị không rõ dò xét nàng: "Phu nhân học được thói có chuyện đều giấu trong lòng từ bao giờ vậy?"
Ánh mắt Khương Dư dao động, tránh đi ánh mắt của hắn, nhìn về phía thiện phòng cách đó không xa.
Thiện phòng cũ kỹ, trong sân trồng một cây hoa da^ʍ bụt, tán cây như cái ô.
Đang là mùa hoa rơi rực rỡ, ngôi chùa vắng vẻ tăng thêm một chút màu sắc tươi sáng.
Khương Dư mới nhớ ra, ba năm trước, khi nàng tỉnh lại sau cơn hôn mê, chính là ở trong gian thiện phòng xa lạ này của chùa Thanh Vân.
Theo lời Thanh Đại nói, nàng hôn mê bất tỉnh suốt, thuốc thang vô hiệu.
Bùi Tiêu liền đưa nàng lên núi, từ đó ngày ngày chép kinh niệm phật, cầu khấn Phật tổ cho nàng sớm ngày tỉnh lại.
Lại thêm Bùi Tiêu chăm sóc tỉ mỉ, nửa tháng sau Khương Dư mới tỉnh lại.
Nàng còn nhớ rõ cái nhìn đầu tiên khi mở mắt, thấy hắn bạch y ngọc quan, tay lần tràng hạt ngồi trước giường nàng, thành kính thầm niệm tên nàng.
Tựa như phật tử lạc xuống trần gian, sao không khiến người ta liếc mắt một cái đã nhớ cả đời được chứ?