Giống như đóa hoa bị mưa gió bão bùng vùi dập, sắp tàn lụi rồi.
"Nhanh lên!" Bùi Tiêu thúc giục xe ngựa.
Nhưng thực ra xe ngựa này đã đang lao đi vun vυ"t rồi, không biết vì sao Bùi Tiêu luôn cảm thấy chậm hơn kiến bò.
Qua nửa canh giờ, lớp mồ hôi mỏng trên người Khương Dư đã lui bớt, hô hấp dần dần ổn định.
Bùi Tiêu mới ngồi xuống, hít thở sâu.
Bản thân hắn cũng đang bệnh, lại hút nọc độc, ngồi trên xe ngựa lắc lư, đã là nửa tỉnh nửa mê.
Qua thêm một phần tư canh giờ nữa, Khương Dư mơ màng tỉnh lại trước.
Nàng đang gối đầu lên đùi Bùi Tiêu, vén mi mắt lên, tầm mắt mông lung liền nhìn thấy đường nét trắng trẻo lại thâm trầm của Bùi Tiêu.
Hắn dù là đang ngủ cũng ngồi nghiêm chỉnh, bày ra dáng vẻ như phật tử cao khiết.
Nhưng nếu không phải trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Khương Dư đánh cược một phen, cố ý để rắn cắn trúng, e rằng giờ khắc này nàng đã là vong hồn dưới tay hắn rồi.
Khương Dư thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng động cực nhẹ, nhưng đã quấy nhiễu giấc mộng của hắn.
"Dư Nhi tỉnh rồi?" Khóe môi Bùi Tiêu hơi nhếch lên, treo nụ cười quen thuộc, che giấu đi những cảm xúc khác: "Mùa này trong bụi cỏ độc trùng sinh sôi, sao có thể đi loạn?"
Hắn là quan tâm, cũng đang là thăm dò.
Việc Khương Dư nghe lén đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Bùi Tiêu.
Thấy Khương Dư im lặng không đáp, ngón tay dài lạnh lẽo của Bùi Tiêu vuốt ve tóc mai nàng: "Dư Nhi yên tâm, con rắn độc không nghe lời kia đã bị giẫm chết rồi."
"Giẫm chết?" Khuôn mặt sứ trắng của Khương Dư càng mất đi một chút huyết sắc.
Đó là con rắn độc lớn dài hơn một mét đấy!
"Phải, xương cốt cũng chẳng còn." Giọng nói của Bùi Tiêu đạm mạc, lộ ra một luồng khí lạnh lẽo.
Khương Dư nén hơi thở, nhìn hắn chăm chú, không biết trả lời thế nào.
Trong xe ngựa chật hẹp, chỉ còn tiếng vó ngựa cản ngang giữa hai người.
Hồi lâu sau, Bùi Tiêu trêu chọc nói: "Thiên Nhẫn là người luyện võ, hành sự khó tránh khỏi thô lỗ, để phu nhân bị dọa sợ rồi."
Chuỗi bồ đề bạch ngọc quấn rắn độc kia lại quay về trên cổ tay hắn, rõ ràng nhuốm mùi máu tanh nhàn nhạt, rửa cũng không sạch.
Rốt cuộc là ai làm, không cần nói cũng biết.
Mà cái gì là thứ không nghe lời, cái gì là xương cốt không còn, Khương Dư nghe thế nào cũng ra vài phần ý uy hϊếp.
Nàng chỉ coi như không biết, chủ động vòng tay ôm lấy eo Bùi Tiêu, giọng nói yêu kiều mềm mại mang theo tiếng khóc: "Không trách Thiên Nhẫn, loại độc vật đó chết đi cũng tốt, tối qua con rắn độc kia suýt dọa chết ta rồi."
"Biết dọa người thì đừng có trêu chọc nữa." Bùi Tiêu trách yêu, gõ nhẹ lên trán nàng một cái.