Thiên Nhẫn đã cầm đao đuổi theo ra ngoài, lại thấy Khương Dư đang ngồi dưới đất: "Phu nhân? Sao người lại ở đây?"
Tiếng kinh hô truyền vào trong phòng, Bùi Tiêu vốn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt.
Con ngươi đen láy như hố đen, có thể hút vạn vật vào trong.
Khương Dư căn bản không đi hâm thuốc, mà là nghe lén bên ngoài?
Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định!
Bùi Tiêu quả thật đã đánh giá thấp lá gan của nàng!
Hắn vơ lấy chiếc áo bào khoác ngoài, vội vã đoạt cửa xông ra.
"Khương Dư, nàng..." Lời của Bùi Tiêu im bặt, ngây người nhìn Khương Dư đã ngất xỉu trên mặt đất.
Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, môi tím tái.
Cả người cuộn tròn thành một đoàn, không ngừng co giật, môi lưỡi lập cập.
Trạng thái này Bùi Tiêu không lạ lẫm, là bị rắn độc cắn.
"Thuộc hạ ra cửa liền thấy phu nhân ngã ở đây, đoán chừng đã ngất xỉu một lúc lâu rồi, thuộc hạ đi gọi đại phu ngay..."
"Tránh ra!" Bùi Tiêu hung hăng xông tới, suýt chút nữa đυ.ng ngã cả Thiên Nhẫn.
Hắn vội đưa tay vào miệng Khương Dư, mới ngăn được việc nàng cắn đứt lưỡi.
"Dư Nhi? Dư Nhi?" Bùi Tiêu hít sâu một hơi khí lạnh, tay kia đỡ lưng nàng.
Một lúc lâu sau, Khương Dư mới dịu lại, nhưng vẫn chưa tỉnh.
Tay Bùi Tiêu đã máu chảy đầm đìa.
Hắn quệt bừa một cái, vội vàng vén váy Khương Dư lên, quả nhiên thấy trên cổ chân trắng nõn của nàng có hai vết răng nhỏ.
Bùi Tiêu cúi người giúp nàng hút nọc độc ra, Thiên Nhẫn ngồi xuống ngăn Bùi Tiêu lại: "Đại nhân, thân thể ngài vừa mới hồi phục chút ít, chi bằng để thuộc hạ..."
Thiên Nhẫn vốn là lo lắng cho chủ tử, lời nói ra khỏi miệng mới thấy không ổn, còn nhận được một ánh mắt sắc như dao của Bùi Tiêu.
"Chuẩn bị xe ngựa, đến chùa Thanh Vân ở Thành Bắc!"
Trước đầy Bùi Tiêu từng trúng loại độc này, biết rõ Kinh Thành căn bản không tìm được đại phu có thể giải độc.
Lúc đó, hắn cũng là được trụ trì chùa Thanh Vân đưa về mới nhặt lại được một cái mạng.
Nhưng từ Kinh Thành đến chùa Thanh Vân, nhanh nhất cũng mất một canh giờ.
Bùi Tiêu là nam nhân khỏe mạnh trúng độc còn mất nửa cái mạng, huống chi nàng yếu đuối như vậy?
Bùi Tiêu nhìn chằm chằm vào cái chân dần biến đen của Khương Dư, đôi mắt sâu như vực thẳm.
Lúc hắn bế nàng bước qua con rắn lục vẫn đang giãy giụa, hung hăng giẫm một chân lên, từng chút từng chút nghiền nát, cho đến khi trên mặt đất chỉ còn lại một đống máu thịt không nhìn ra là thứ gì.
Hai người ngồi lên xe ngựa, vừa đi, Bùi Tiêu vừa hút nọc độc trên cổ chân nàng, cũng đã hút được kha khá.
Nhưng nàng thật sự rất yếu đuối, một vết thương nhỏ cũng khiến nàng hôn mê bất tỉnh, nằm trên ghế dài thoi thóp.