Chương 33: Trong mật giấu đao

Khương Dư cúi đầu hoảng hốt rời đi.

"Tiểu cô nương, lúc nên to gan thì lại nhát gan..." Bùi Tiêu dõi theo bóng lưng hoảng hốt của nàng, trong ý cười vương vài phần nghiền ngẫm.

Thiên Nhẫn thì tiến lên hạ giọng nói: "Bẩm đại nhân, phu nhân nhìn thấy rắn độc trong phòng bếp rồi."

Bùi Tiêu nhướng mắt.

"Thuộc hạ vô năng!" Thiên Nhẫn quỳ hai gối xuống đất, chắp tay nói: "Thuộc hạ đã nói cho phu nhân biết mật rắn là thuốc dẫn, phu nhân có vẻ vẫn còn sợ hãi, đại nhân có muốn giải thích thêm về chuyện này với phu nhân một chút không?"

Bùi Tiêu thản nhiên "Ừm" một tiếng.

Không cần thiết, cũng không phải chuyện gì lớn.

"Bên phía Mạnh Thanh Dao thế nào?"

"Thụy Dương công chúa hiện giờ điên loạn dữ dội, hoảng loạn cắn xé người lung tung, Liễu Nhi đã nói với phu nhân là công chúa mắc chứng hoang tưởng, xem ra phu nhân đã tin rồi."

Thiên Nhẫn lại bổ sung: "Phu nhân còn dặn Liễu Nhi trông chừng Thụy Dương công chúa cho kỹ, đừng để làm hỏng danh tiếng của đại nhân, rốt cuộc phu nhân vẫn là hướng về đại nhân."

"Dư Nhi đúng là hiểu chuyện." Bùi Tiêu vuốt ve chuỗi ngọc bồ đề, không nhanh không chậm gật đầu: "Hai ngày nữa, đưa Mạnh Thanh Dao đến chùa Thanh Vân tĩnh dưỡng, sau đó..."

Thiên Nhẫn hiểu ý: "Thuộc hạ sẽ đưa Thụy Dương công chúa đoàn tụ với nữ nhi của bà ta!"

Một luồng gió âm u lùa vào phòng, thổi giấy dán cửa sổ kêu sột soạt.

Cái bóng của Bùi Tiêu trên cửa sổ cũng lắc lư theo, tựa như quỷ mị.

Khương Dư ngồi xổm ngoài cửa sổ, hai tay ôm lấy mình, cũng không chống đỡ nổi cái lạnh lẽo này.

Vừa rồi sau khi nàng đi một chuyến đến phòng bếp thì quay lại nấp dưới chân tường sau nhà, muốn nghe xem rốt cuộc Bùi Tiêu đang toan tính điều gì.

Lần này đến, liền nghe thấy Bùi Tiêu muốn xử lý Mạnh Thanh Dao.

Khương Dư đoán không sai, Bùi Tiêu sớm biết tối nay nàng sẽ đi tìm Mạnh Thanh Dao, cho nên trước đó đã làm cho Mạnh Thanh Dao điên loạn, còn mượn miệng người khác nói cho nàng biết Mạnh Thanh Dao mắc chứng hoang tưởng, tất cả đều là nói hươu nói vượn.

Những gì Khương Dư phí hết tâm tư muốn xem, chẳng qua chỉ là những thứ Bùi Tiêu muốn cho nàng xem mà thôi.

Hóa ra Khương Dư vẫn luôn bị giam cầm trong tầm mắt của Bùi Tiêu...

"Rút hết hộ vệ ở Thành Tây về đi."

Trong cửa sổ, giọng nói lạnh lùng của Bùi Tiêu lại vang lên.

Tim Khương Dư lập tức nhảy lên tận cổ họng.

Thành Tây, con đường tất yếu thông đến Cô Tô.

Hơn nửa đêm, Bùi Tiêu lại bố trí hộ vệ ở đó, ý nghĩa quá rõ ràng rồi.

Nếu đêm nay Khương Dư chỉ cần có một chút không giữ được bình tĩnh, muốn trốn về Cô Tô, vậy thì đợi nàng không phải là nụ hôn của Bùi Tiêu mà là lưỡi dao lạnh lẽo.