Khương Dư là tiểu thư khuê các, khó tránh khỏi bị dọa sợ.
"Phu nhân đừng sợ!" Thiên Nhẫn vung đao chém con rắn làm hai đoạn.
Trong phòng bếp, máu tươi bắn tung tóe, chỉ nghe thấy tiếng đao rơi xuống đất.
Căn phòng tĩnh lặng đầy mùi máu tanh, hai người mỗi người một tâm sự, càng thêm gượng gạo.
Khương Dư đành phải giả vờ hồ đồ trước, bưng chén thuốc của Bùi Tiêu lên: "Ta đi đưa thuốc."
"Phu nhân!" Thiên Nhẫn gọi nàng lại.
Suy tư một lát, hắn ta bước lên chắp tay nói: "Như người đã thấy, con rắn này đúng là để làm thuốc cho người."
Khương Dư kinh ngạc nâng hàng mi ướŧ áŧ lên.
Nàng không ngờ Thiên Nhẫn lại thẳng thắn nói cho nàng biết sự thật như vậy.
Nhưng Thiên Nhẫn lại giơ tay thề: "Loài rắn này tuy kịch độc nhưng mật rắn lại là dược liệu thượng hạng hiếm có! Đại nhân làm tất cả đều là vì muốn tốt cho người!"
"Những con rắn này còn là do Bùi đại nhân đích thân lên núi bắt đấy." Thiên Nhẫn dựng hũ sành lên, nhặt từng chút một đống máu thịt kia bỏ vào.
Lúc này, Khương Dư mới nhìn rõ trong hũ sành là rất nhiều mật rắn.
Thiên Nhẫn có chút tiếc nuối: "Loài rắn này không dễ tìm, Bùi đại nhân tốn bao nhiêu công sức mới thu thập được, còn suýt chút nữa mất mạng..."
Thiên Nhẫn nói được một nửa thì không nói tiếp nữa.
Khương Dư lại bán tín bán nghi: "Phu quân chưa từng nói thuốc của ta cần dùng mật rắn độc."
"Đó là vì đại nhân biết phu nhân sợ rắn, lo lắng phu nhân không chịu uống thuốc nên mới không nói đấy."
Miệng Thiên Nhẫn nhanh nhảu, lời đã nói đến nước này, hắn ta không nhịn được lại nói thêm hai câu: "Phu nhân có biết vì sao Bùi đại nhân ngửi thấy phấn hoa lại thở gấp, thậm chí ngất xỉu không?"
Khương Dư lắc đầu.
Nhớ lại thì hai năm đầu sau khi kết hôn, Bùi Tiêu chưa từng có triệu chứng dị ứng phấn hoa.
Là năm ngoái, Khương Dư nằng nặc đòi hắn đi Bách Hoa yến ngắm hoa mới thấy hắn tái phát bệnh cũ một lần.
Bùi Tiêu chỉ nói là bẩm sinh, Khương Dư cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hiện giờ, xem ra là có uẩn khúc khác?
Thiên Nhẫn gật đầu khẳng định suy nghĩ của Khương Dư: "Năm ngoái mưa lớn liên miên, các thợ săn đều không chịu lên núi bắt loài vật kịch độc này, đại nhân bèn dẫn theo thuộc hạ đích thân đi.”
“Lúc đó trong núi xảy ra lở đất, tầm nhìn cũng mờ mịt, đại nhân không cẩn thận bị rắn cắn vào cổ, độc xâm nhập vào tim gan nên mới để lại di chứng dễ bị khó thở, chứ không phải dị ứng phấn hoa gì cả.”
“Lúc đó, nếu không nhờ lão trụ trì chùa Thanh Vân ra tay cứu giúp, e là đại nhân đến mạng cũng chẳng còn!"
Vì để làm thuốc cho Khương Dư mà Bùi Tiêu suýt mất mạng?
Lời này nếu là trước đây, Khương Dư nhất định sẽ cảm động một hồi.