Chương 29: Rắn độc

Giọng nói trầm ấm từ tính vẫn còn văng vẳng bên tai, gò má Khương Dư hơi nóng lên.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, gió lạnh lùa vào cửa sổ, thổi tan giấc mộng đẹp.

Rốt cuộc cũng chỉ là mộng!

Khương Dư hoàn hồn lại, lắng tai nghe kỹ.

Tiếng "xì xì" đứt quãng kia không giống tiếng gió, mà là...

"Rắn!"

Khương Dư lần theo tiếng động nhìn xuống dưới bếp lò.

Một con rắn toàn thân màu xanh bạc thò đầu từ trong hũ sành chui ra, đôi mắt âm u ẩm ướt, hung tợn thè lưỡi rắn.

Con rắn lục dài khoảng ba thước, khi vặn mình đã làm đổ hũ sành.

Từng cục máu thịt vương vãi trên mặt đất, mà con rắn lục kia trườn đi trong đống máu thịt đó, chợt hàn quang lóe lên, lao thẳng về phía trán Khương Dư.

Khương Dư lùi lại tránh né, con rắn rơi bịch xuống cạnh bàn, cắn vào con thỏ hoang trong l*иg.

Con thỏ hoang này là Thiên Nhẫn hôm nay mới đưa vào phủ, vốn dĩ đang khỏe mạnh, chỉ bị rắn lục cắn một cái, nó lập tức sủi bọt mép, co giật không ngừng.

"Thiên..." Khương Dư cao giọng được một nửa, lại nuốt trở về.

Dưới bếp lò đều là dược liệu dùng để chữa bệnh cho Khương Dư.

Trước đây Khương Dư quá mức tin tưởng Bùi Tiêu nên chưa từng kiểm tra phương thuốc hay dược liệu, chẳng lẽ con rắn độc và đống máu thịt này cũng là thuốc sao?

Bùi Tiêu ngày ngày tươi cười, dỗ dành nàng uống hóa ra lại là thuốc độc?

Khương Dư bịt miệng, con ngươi giãn ra, nhưng lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nàng đã biết được nhiều bí mật như vậy, ai biết liệu Bùi Tiêu có gϊếŧ nàng ngay bây giờ hay không?

Điều khiến Khương Dư tuyệt vọng hơn cả là người và việc mà nàng tin tưởng suốt ba năm qua đều đang từ từ sụp đổ, mà nàng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Khương Dư cắn chặt môi, kìm nén nước mắt chực trào, mò mẫm lặng lẽ đi ra ngoài.

Rầm…

Cửa phòng bếp đột ngột mở ra, Thiên Nhẫn xách đao xông vào.

Hắn ta là người luyện võ, đương nhiên rất nhạy bén với động tĩnh xung quanh.

Tiếng hũ sành vỡ, hắn ta nghe thấy được.

Thiên Nhẫn nhìn đống hỗn độn gần bếp lò, lại nhìn sang khuôn mặt kinh hãi của Khương Dư, dường như đang quan sát phản ứng của nàng.

"Phu nhân... không sao chứ?"

"Ta..." Khương Dư im lặng hai nhịp thở, giấu đi vẻ thống khổ, chỉ vào con rắn lục cách đó không xa: "Không biết con rắn ở đâu chui vào phòng bếp, dọa ta giật mình."

Chỉ thấy toàn thân con rắn lục kia quấn lên mình con thỏ hoang, răng nhọn cắn vào cổ hút máu.

Chẳng bao lâu sau, con thỏ hoang giống như bị hút cạn, hình thù như xác khô.