Khương Dư không cho là đúng, hạ thấp giọng nói: "Ta nghe nói trong cung có một vị Thanh Tâm Hoàn có thể giải bách bệnh, công chúa là cành vàng lá ngọc, sao hoàng thượng có thể không cho chứ?"
"Thật, thật sao?" Liễu Nhi nuốt nước miếng: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhờ lời may mắn của phu nhân."
Khương Dư gật đầu: "Cho nên, bảo nha hoàn hầu hạ bên trong để tâm một chút, ngươi cũng biết tính tình di mẫu là ân oán rõ ràng..."
"Á!"
Liễu Nhi bỗng nhiên bước hụt một chân, kéo theo Khương Dư cùng nhau ngã xuống bậc thang hành lang gấp khúc.
Tính tình Mạnh Thanh Dao không tốt, nha hoàn và gã sai vặt chọc giận bà ta không biết đã chết bao nhiêu người rồi.
Liễu Nhi lau mồ hôi, ngẩn người ngồi đó.
Khương Dư cũng ngồi trong bãi cỏ, lẳng lặng quan sát biểu hiện chột dạ của Liễu Nhi.
Liễu Nhi này rất rõ ràng là bị người ta mua chuộc, mới có thể sợ hãi Mạnh Thanh Dao tỉnh lại trả thù nàng ta.
Thậm chí, cả cái phủ công chúa này có thể đều bị một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu.
Mạnh Thanh Dao không còn cơ hội mở miệng nữa rồi.
Tất cả chuyện này là do Bùi Tiêu làm sao?
Nhưng Bùi Tiêu là người đọc sách thánh hiền mà lớn lên, quân trên thần dưới, sao hắn dám chứ?
Khương Dư càng nghĩ càng hoảng.
Mà lúc này, Liễu Nhi mới nhớ tới Khương Dư bị ngã xuống đất, vội vàng phủi bụi đất trên người, qua đây đỡ nàng.
"Phu nhân thế nào?" Mặt Liễu Nhi như giấy trắng, giọng nói run rẩy.
Người Nam Tề đều biết Khương thị đó là người được Thủ Phụ đại nhân nuôi trong nhà vàng cung phụng, ai dám để nàng xảy ra chuyện?
Khương Dư đang định đứng lên, bỗng nhiên một luồng sáng chợt lóe lên, nàng ngồi trên mặt đất, hít ngược một hơi khí lạnh: "Chân ta bị trẹo rồi, đau quá, tạm thời không đứng dậy nổi."
"Cái này..." Liễu Nhi luống cuống tay chân, xoay một vòng trước mặt Khương Dư: "Nô tỳ đi mời đại phu ngay!"
Nàng ta hoảng hồn, cũng không màng đến Khương Dư chỉ có một mình, vội vàng chạy về.
Khương Dư nhìn theo nàng ta đi xa, lại xác nhận bốn phía quả thực không có ai, mới cắn răng đứng lên.
Nơi hai người ngã xuống cách phòng thêu không xa.
Khương Dư rất khó để nói chuyện với Mạnh Thanh Dao, may mà hỷ phục Mạnh Thanh Dao đưa cho nàng vẫn còn giấu trong phòng thêu...
Khương Dư lén lút chui vào phòng thêu, từ dưới gầm tháp La Hán tìm ra bộ hỷ phục kia, phủi đi bụi đất, nương theo ánh trăng nhìn kỹ.
Hỷ phục đã phai màu, chỗ vạt áo và cổ tay áo bị xé rách thình lình loang lổ mảng lớn vết máu.
Giống hệt như trong ác mộng của Khương Dư!
Bộ hỷ phục bị Bùi Tiêu xé rách chân thực bày ra trước mắt, cơn ác mộng kia sao có thể là giả?