Phu thê nhiều năm, rốt cuộc cũng có chút không đành lòng.
Mà bên kia, Khương Dư chân trước vừa rời đi.
Bùi Tiêu nằm trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.
Mặt hắn lạnh như sương, đôi mắt nhìn chằm chằm màn trướng, hoang vu như sa mạc, làn da trắng lạnh vì vừa mới ho khan kịch liệt, càng lộ vẻ bệnh hoạn...
"Đại nhân tỉnh rồi?" Thiên Nhẫn bưng chén trà nóng tới, cho Bùi Tiêu nhuận giọng.
Bùi Tiêu giơ ngón trỏ lên từ chối: "Phu nhân vẫn đi rồi?"
"Phu nhân đi y quán..." Thiên Nhẫn nói được một nửa, nhận ra Bùi Tiêu có ý ám chỉ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: "Phu nhân muốn đi phủ công chúa?”
Thiên Nhẫn biết rõ sơ suất, chắp tay nói: "Thuộc hạ đi bắt phu nhân về ngay!"
"Bắt?"
"Không phải! Là mời!" Thiên Nhẫn quỳ hai gối xuống đất.
Chẳng qua Bùi Tiêu chỉ từ tốn nhả ra một chữ, nhưng lại khiến cả căn phòng dường như đều đóng băng, làm người ta không dám thở mạnh.
Mà Bùi Tiêu lại chậm rãi trở mình, đưa lưng về phía Thiên Nhẫn: "Tùy nàng đi."
Trước kia Khương Dư sẽ không mặc bộ đồ ngủ hắn tặng kia, hôm nay lại quyến rũ mê người, Bùi Tiêu đã sớm biết nàng có mưu đồ khác.
Hóa ra, trong lòng vẫn còn để tâm chuyện của Mạnh Thanh Dao đây mà.
Vị phu nhân này của hắn thật lanh lợi, đã tính kế lên đầu hắn rồi, không cho nàng nhìn thấy chút gì đó, chẳng phải sẽ mãi không an phận sao?
Thiên Nhẫn hiểu ý: "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã sắp xếp ổn thỏa!"
Bùi Tiêu "Ừ" một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Để lại cho phu nhân một ngọn đèn, kẻo nàng không biết cửa nhà ở đâu."
Ngoài phủ công chúa.
Đến góc tối ở ngã ba đường, Khương Dư liền lặng lẽ nhảy xuống xe ngựa.
Thanh Đại đi mời Uông đại phu, Khương Dư khoác áo choàng đen đi về phía phủ công chúa.
Vừa đi tới ngoài phủ, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào loáng thoáng bị gió thổi tan.
Trước cửa hai ngọn đèn l*иg cung đình sáu cạnh, lúc sáng lúc tối, giống như bóng ma, chiếu không rõ đường đi.
Khương Dư luôn cảm thấy không khí có chút quỷ dị, nàng kéo chặt áo choàng.
Đang băn khoăn do dự, bỗng nhiên nàng nhìn thấy cách đó không xa một nha hoàn áo xanh lôi kéo đại phu vội vội vàng vàng chạy về phía phủ công chúa.
"Liễu Nhi?" Khương Dư thấp giọng khẽ gọi.
Liễu Nhi là nha hoàn thân cận của Mạnh Thanh Dao, nghe thấy trong đêm tối có người gọi tên mình, không khỏi thẳng lưng.
Thấy người tới là Khương Dư mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên hành lễ.
Khương Dư đỡ hờ một cái: "Thân thể di mẫu đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Công chúa người... đêm nay bệnh càng nặng hơn rồi, miệng toàn nói sảng, ngay cả thái y trong cung tới cũng bó tay hết cách, đã canh hai rồi mà vẫn còn náo loạn dữ dội đây này!"