Giống như cánh hoa trải qua mưa xuân gột rửa, non mềm mọng nước, khiến người ta không nỡ vùi dập.
Bùi Tiêu thầm than một tiếng, hôn lên vệt nước mắt nơi khóe mắt nàng: "Đừng khóc nữa, được không? Dư Nhi không phải vẫn luôn muốn đi miếu hội ngoại thành sao, ngày mai ta xin nghỉ đi với nàng?"
Mọi việc đều được hắn xử lý chu toàn, nhưng lại luôn bỏ qua cái đề tài nhạy cảm này.
Khương Dư nhíu mày ngài, tay chân đều liều mạng giãy giụa: "Ai cần chàng đi cùng?"
"Không cần ta đi cùng, vậy nàng muốn ai đi cùng?" Bùi Tiêu cứ không tránh ra, ngược lại còn dán vào người nàng.
Hai người đưa tới đẩy lui, bàn trang điểm rung động càng lúc càng kịch liệt.
Cuối cùng, chén sứ trắng "loảng xoảng" rơi xuống đất.
Phấn hoa màu hồng nhạt lả tả bay lên, làm nhòe tầm mắt hai người.
"Khụ khụ!" L*иg ngực Bùi Tiêu phập phồng không định, lập tức ho khan kịch liệt.
"Phu quân! Chàng không sao chứ?" Khương Dư vội nhảy xuống bàn trang điểm, đỡ lấy thân hình lảo đảo của hắn.
Khi hai người rút ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt Bùi Tiêu đã không còn chút máu, môi tím tái, gần như là đè lên người Khương Dư mới có thể di chuyển.
"Đại nhân!" Thiên Nhẫn cũng lập tức đi tới.
Hai người đỡ Bùi Tiêu đến giường trong thư phòng, lại cho uống thuốc viên đặc chế, Bùi Tiêu mới hồi phục lại chút sức lực.
Chỉ là vừa mới vận động kịch liệt, lại hít phải phấn hoa, Bùi Tiêu cũng hôn mê bất tỉnh.
Lúc này đã đến canh một.
Thiên Nhẫn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong sân: "Phu nhân, thuốc không còn nhiều, có nên đi gõ cửa đại phu không?"
Khương Dư ngồi bên cạnh Bùi Tiêu, lau mặt cho hắn, trong lòng khó tránh khỏi có chút hoảng loạn.
Nàng từng thấy hắn phát bệnh vài lần, nhưng chưa từng hôn mê nhanh như vậy.
"Thiên Nhẫn!" Khương Dư nhíu mày ngài, ánh mắt chợt lóe: "Ta thấy phu quân khó chịu vô cùng, hay là để ta đi tìm Uông đại phu kê thêm chút thuốc."
"Thuộc hạ đi!"
"Để ta đi đi, ta không yên lòng về phu quân." Khương Dư giơ tay ngăn cản Thiên Nhẫn.
Thân thể Bùi Tiêu vẫn luôn do Uông đại phu điều dưỡng, thuốc của ông ấy là hữu hiệu nhất.
Nhưng trước kia Uông đại phu là Viện phán Thái y viện, có vài phần thanh cao, hơn nữa trước đó từng có tranh chấp với Thiên Nhẫn.
Thiên Nhẫn cũng biết mình chưa chắc đã mời được, nên không tranh nữa: "Thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa cho phu nhân."
"Thanh Đại cùng đi với ta!" Khương Dư ngoắc tay ra hiệu.
Thanh Đại là nha hoàn hồi môn của Khương Dư, Khương Dư tin nàng ấy.
Hiện tại Bùi Tiêu đang bệnh, Thiên Nhẫn phải canh giữ chủ tử, đây là thời cơ tốt nhất để Khương Dư thoát thân.
Nhân lúc đêm tối, hai người ngồi xe ngựa ra ngoài, thỉnh thoảng Khương Dư vẫn nhìn về phía trong phủ.