"Vậy ta thật đúng là phải cảm tạ Bùi đại nhân không so đo hiềm khích lúc trước rồi." Khương Dư nhún người hành lễ, thuận tay ném túi hương vào trong lò xông hương.
Lò hương kia quanh năm đốt loại đàn hương mà Bùi Tiêu thích, khói thuốc lượn lờ, nuốt chửng chiếc túi hương màu hạnh.
Bùi Tiêu liếc mắt một cái, mới nhìn rõ hình thêu quân tử trúc lan bên trên, rõ ràng là vật dùng cho nam tử.
Mà ném cùng túi hương vào trong đó còn có một tờ mẫu thêu, bên trên có in chữ phủ Thụy Dương công chúa.
Bùi Tiêu vội vàng dùng tay không lấy túi hương và mẫu thêu ra, phủi đi tàn lửa bên trên: "Cái này là... cho ta?"
Khương Dư thầm thở phào nhẹ nhõm, túi hương bị đốt đến trăm ngàn lỗ hổng, lại ám mùi đàn hương, sẽ không làm hắn phát hiện ra phấn hoa nữa.
Nhưng Khương Dư cũng không thèm để ý tới hắn, bày ra bộ dạng bực bội, gạt rèm châu, đi vào gian trong phòng ngủ.
Bùi Tiêu nhìn bóng dáng yêu kiều như ẩn như hiện, trong lòng gợn sóng.
Hôm trước, hắn đúng là đã sai người đưa mẫu thêu của phủ công chúa cho Khương Dư, nhưng chỉ đưa mẫu hoa văn của nữ tử.
Hắn chưa từng nghĩ Khương Dư định thêu túi hương cho hắn, nên cũng không đưa mẫu thêu nam tử dùng đến trước mặt nàng.
Bùi Tiêu vuốt ve chiếc túi hương đã cháy mất một nửa, cũng đứng dậy chui vào gian trong: "Cho nên phu nhân buổi trưa đi phủ công chúa thật sự là để mượn mẫu thêu, thêu túi hương cho ta?"
Khương Dư vẫn không đáp lời, ngồi trước gương đồng tự mình tháo búi tóc, tóc xanh buông xuống như thác nước.
Bùi Tiêu lại hỏi: "Làm túi hương cho phu quân cũng đâu phải chuyện gì mờ ám gì, ban ngày sao phu nhân không nói rõ ràng? Ngược lại khiến ta trách oan phu nhân."
Bùi Tiêu ôn văn nhã nhặn chắp tay hành lễ, tuy là đang xin lỗi nhưng nào có khác gì đang chất vấn Khương Dư tại sao ban ngày lại phải che che giấu giấu?
Nhưng giọng điệu của hắn rõ ràng đã sảng khoái hơn nhiều, còn mang theo vài phần vui vẻ, xem ra đã tin tưởng Khương Dư đến tám phần.
Khương Dư cứ coi như không biết ý thăm dò của hắn, lầm bầm nói: "Đâu phải là ta che che giấu giấu? Vốn là muốn cho chàng một sự bất ngờ, ai ngờ đâu lại chọc cho Bùi đại nhân nghi thần nghi quỷ."
Nàng bình tĩnh chải tóc dài, từng cái nhíu mày, từng câu nói đều không bắt bẻ được chút sai sót nào.
Đã là hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên qua song cửa chiếu vào, ngược chiều ánh sáng, hiện ra vòng eo thon thả yêu kiều dưới lớp y phục ngủ mỏng manh của nàng.
Cổ tay trắng ngần như bạch ngọc lộ ra từ ống tay áo rộng, ngón tay ngọc ngà thon dài từng chút một vuốt tóc.
Bùi Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng thướt tha của nàng, ánh mắt dần dần trầm xuống.