Nhưng nay nhìn lại tòa phủ đệ ngói xanh tường đỏ, vắng lặng không người này, nàng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ nguy hiểm.
Nếu nàng xảy ra chuyện trong phủ, thậm chí cũng bị nhét vào hòm chôn sống hay dìm nước, có phải cũng chẳng ai hay biết?
Khương Dư bị ý nghĩ này dọa giật mình, lại có chút hối hận vì hành động đuổi Bùi Tiêu đi đêm qua của mình quá đường đột.
Cho dù nàng có nghi ngờ Bùi Tiêu, cũng không nên biểu hiện quá rõ ràng.
Hiện nay, Bùi Tiêu quyền khuynh triều dã, nếu thật sự khiến hắn sinh nghi, chọc giận hắn thì Khương Dư đúng là kêu trời trời không thấu.
Nhưng nàng cũng không thể cứ sống hồ đồ thế này, vẫn phải nghĩ cách đi hỏi Mạnh Thanh Dao xem rốt cuộc bà ta muốn nói gì với nàng.
Chỉ là hành tung ban ngày quá lộ liễu, buổi tối Bùi Tiêu lại quấn lấy nàng rất chặt, thật đúng là khó thoát thân...
Khương Dư ngồi trước cửa sổ phòng ngủ, lơ đễnh nhìn hoa da^ʍ bụt trong bình, chợt nảy ra ý hay.
Bùi Tiêu có một chứng bệnh kỳ lạ: Nếu hít phải một lượng lớn phấn hoa thì sẽ giống như say rượu, đầu óc quay cuồng mơ màng.
Nếu hắn không tỉnh táo thì có lẽ Khương Dư có thể tránh được tai mắt của hắn, sau đó lặng lẽ đi phủ công chúa một chuyến.
Khương Dư lấy chiếc túi thơm đang thêu dở ra, bỏ phấn hoa đã giũ vào trong...
“Ở đây gió lớn, sao Dư Nhi lại ngồi đây?”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Bùi Tiêu, kèm theo đó là một trận gió thu lùa vào cửa sổ, thổi cành hoa da^ʍ bụt trước cửa sổ rung rinh.
Khương Dư rùng mình một cái, vội vàng nhét túi thơm vào trong tay áo.
Bùi Tiêu không biết đã đi tới trước cửa sổ từ lúc nào, ánh mắt dừng lại ở tua rua lộ ra nơi cổ tay áo Khương Dư: “Dư Nhi lại đang chơi trò vặt vãnh gì thế này?”
Giọng điệu hắn đầy vẻ đùa cợt, dựa vào bên cửa sổ với tư thế của một kẻ xem kịch từ trên cao nhìn xuống, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Bàn tay Khương Dư đang nắm chặt ống tay áo khẽ co lại, nhếch môi: “Phu quân là người làm đại sự, việc thêu thùa chốn khuê phòng của ta chỉ là trò vặt vãnh, phu quân cũng không cần phải châm chọc như thế.”
Ý cười của Bùi Tiêu càng sâu hơn, xòe bàn tay ra đợi nàng giao nộp “tang vật": “Dư Nhi đi phủ công chúa một chuyến, sao lại còn học được bản lĩnh nói lảng sang chuyện khác vậy?”
“Không phải phu quân cũng mới học được bản lĩnh nói năng quái gở sao?" Khương Dư hừ nhẹ một tiếng, cười tủm tỉm đối mặt với hắn, nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Hôm nay, Bùi Tiêu liên tiếp bắt gặp hai lần nàng lén lút, nếu không cho hắn một lời giải thích, chỉ sợ lòng phòng bị của Bùi Tiêu càng nặng hơn.