Hắn lễ Phật tụng kinh, ngày thường ngay cả đồ mặn cũng ít ăn.
Nhưng lúc này, mùi tanh hôi của máu thịt lẩn khuất qua hạt bồ đề bạch ngọc, chui vào mũi Khương Dư, hai loại mùi vị trộn lẫn, khiến người ta buồn nôn.
Vai Khương Dư khẽ run rẩy.
Cũng không hẳn là sợ cái xác chết sắp phải đối mặt, mà là có lẽ đôi tay tựa ngọc quan âm trước mắt này sớm đã nhuốm đầy máu tươi, vậy mà Khương Dư lại chẳng hay biết gì.
Nhưng chuyện đã đến nước này, không thể không đối mặt.
Khương Dư hít sâu một hơi, gạt bàn tay đang che trước mắt ra.
Dưới hành lang, lại không có cảnh hỗn loạn như trong tưởng tượng.
Mạnh Thanh Dao tóc tai rối bời đứng trước hòm gỗ, ngây ngẩn cả người...
Trong hòm đó nào có thi thể người nào, rõ ràng là một con cáo trắng sắp chết.
Khương Dư kinh ngạc nhìn về phía Bùi Tiêu.
Trên mặt Bùi Tiêu vẫn giữ nụ cười ôn nhuận, còn tỏ ra khá ấm ức: “Đã nói là súc sinh rồi, công chúa hà tất phải châm ngòi ly gián phu thê ta?”
“Bẩm công chúa, súc sinh này là quận chúa đặc biệt nhờ đội đưa dâu từ Mạc Bắc mang về để giải buồn cho người, ai ngờ bị sói dữ tha đi, chết ở giữa đường. Đại nhân nhà bọn ta nghĩ dù sao cũng là một tấm lòng của quận chúa, nên mới đặc biệt đưa tới cho người." Hộ vệ bên cạnh Bùi Tiêu bước lên giải thích.
Trái tim Mạnh Thanh Dao nhất thời lên xuống thất thường, l*иg ngực phập phồng, hồi lâu mới hoàn hồn: “Nhưng vừa rồi ngươi rõ ràng nói, nói...”
Mạnh Thanh Dao nhất thời lại chẳng bắt bẻ được lỗi sai trong lời nói của Bùi Tiêu.
Từ đầu đến cuối, Bùi Tiêu chưa từng nói đã gϊếŧ nữ nhi của bà ta, tất cả đều là do Mạnh Thanh Dao tự mình tưởng tượng.
Bùi Tiêu đâu có ngốc, gϊếŧ hoàng thân quốc thích, sao có thể bố cáo thiên hạ?
Hôm nay đi một chuyến này, chẳng qua muốn dọa Mạnh Thanh Dao, xem xem rốt cuộc bà ta đã làm gì với Khương Dư.
Nhưng Bùi Tiêu không ngờ tới, Mạnh Thanh Dao dường như đã lật lại được vài chuyện cũ không nên lật...
Khớp xương ngón tay Bùi Tiêu gõ nhẹ vào lòng bàn tay, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt cô nương bên cạnh: “Dư Nhi, nàng không sao chứ?”
Khương Dư há miệng.
Cục diện hiện tại, Khương Dư muốn hỏi gì, tra gì rõ ràng đều không hợp thời.
Ở lại thêm, chỉ khiến Bùi Tiêu sinh nghi.
Khương Dư ôm ngực vuốt khí: “Không sao, chỉ là tướng chết của con cáo trắng máu me quá, dọa ta giật mình.”
“Phải, là lỗi của ta." Bùi Tiêu vén lọn tóc rối của nàng ra sau tai.
Khương Dư là được hắn nuông chiều trong hũ mật, không nên nhìn những thứ bẩn thỉu này.
“Chúng ta đi!”
“Dư Nhi!" Một bàn tay kéo Khương Dư lại.
Môi Mạnh Thanh Dao khô khốc mấp máy mấy lần, liên tục lắc đầu với nàng.