Thân thích lộn xộn gì chứ?
Khương Dư sớm đã là người của hắn rồi.
Hơn nữa, chỉ là người của hắn mà thôi.
“Thân thể phu nhân không khỏe, ngươi phái người âm thầm trông chừng.” Bùi Tiêu híp mắt, nhấn mạnh: “Ý ta là... không cho phép bất kỳ ai quấy rầy phu nhân thanh tĩnh.”
“Vâng!” Hộ vệ trong lòng lo lắng, chắp tay nói: “Vậy phía Thụy Dương công chúa...”
“Ngươi nói xem?” Bùi Tiêu hàng mi dài khẽ nhấc lên, vẻ ấm áp trong mắt biến mất, như một góc vực sâu từ từ bị hé mở, sâu không thấy đáy.
Hừ!
Ruồi bọ hôi thối, còn có thể có kết cục gì chứ?
“Ngày mai ta đích thân đến cửa tặng cho bà ta một món quà lớn!”
Hôm sau, Khương Dư liền đến phủ của Trưởng công chúa Thụy Dương, Mạnh Thanh Dao.
Nữ nhi duy nhất của Mạnh Thanh Dao ba ngày trước đã phải đi hòa thân ở Mạc Bắc xa xôi.
Mẫu tử hai người nương tựa vào nhau suốt mấy chục năm, nay buộc phải chia lìa, Mạnh Thanh Dao liền sinh bệnh.
Nghe tin Khương Dư đến, Mạnh Thanh Dao mới miễn cưỡng gượng dậy ra đón.
“Sao di mẫu lại bệnh nặng đến thế này?" Khương Dư thấy gương mặt Mạnh Thanh Dao không còn chút máu, bèn bước lên đỡ lấy bà ta một cái.
Mẫu thân của Khương Dư vốn có quan hệ rất tốt với Mạnh Thanh Dao, nên Khương Dư cũng thân thiết gọi bà ta một tiếng di mẫu.
“Đêm qua nằm mơ thấy giặc cướp cầm dao truy đuổi Nếp Nếp, con ta máu thịt lẫn lộn, khóc lóc cầu cứu ta...” Mạnh Thanh Dao quệt nước mắt: “Trách ta thân phận thấp hèn, chẳng qua cũng chỉ là thứ muội của Hoàng thượng, đến cuối cùng ngay cả nữ nhi mình cũng không bảo vệ nổi.”
“Rốt cuộc cũng chỉ là mơ thôi! Tiểu muội là quận chúa, kẻ nào dám làm càn như thế?” Khương Dư không cho là thật, vỗ vỗ tay Mạnh Thanh Dao an ủi: “Hơn nữa, lần này là do phu quân ta đích thân chủ trì chuyện đưa dâu, nhất định sẽ thỏa đáng.”
“Bùi... Bùi Tiêu ư?” Mạnh Thanh Dao nín bặt, con ngươi hơi co lại nhìn Khương Dư một cái, rồi vội vã lảng tránh.
Vị di mẫu này của Khương Dư xưa nay vốn tính tình thẳng thắn, đến Hoàng thượng cũng chẳng sợ, sao nhắc đến Bùi Tiêu lại tránh như tránh rắn rết thế kia?
Khương Dư cũng không tiện trực tiếp hỏi dò người ngoài về phu quân nhà mình, bèn chuyển lời: “Di mẫu, hôm nay ta đến thăm là vì lần trước thấy trong phòng thêu có mấy mẫu thêu không tệ, muốn mượn về xem thử, không biết có tiện không ạ?”
“Tiện mà, tiện mà." Mạnh Thanh Dao thần trí vẫn còn chút hoảng hốt, trong miệng ậm ờ không rõ: “Dư Nhi, cái con nhắm trúng có phải là bộ hỉ phục thêu long phượng trình tường kia không?”
Trong lòng Khương Dư dấy lên đầy nghi hoặc.
Thực ra, nàng nhắc đến mẫu thêu chỉ là cái cớ, chẳng qua là nhớ lại hôm trước lúc ở trong phòng thêu, nàng cảm thấy đau đầu tức ngực, rồi gặp ác mộng liên miên.
Nàng muốn đến phòng thêu tìm chút manh mối.