Chương 10: Cá chết lưới rách

Tên ngụy quân tử này vì để bịt miệng người khác, quả thật là không từ thủ đoạn nào!

“Ta đường đường là công chúa Nam Tề, đâu phải ngươi muốn nhốt là nhốt?" Mạnh Thanh Dao tức giận quay người lại.

Bùi Tiêu đứng đằng xa dưới ánh mặt trời, mặt đẹp như ngọc, tựa như bức tượng Phật trong chùa Thanh Vân, không biết đến nỗi khổ nhân gian, nhưng chỉ cần một ý niệm liền có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, khiến người ta nhìn mà sinh lòng sợ hãi.

Rõ ràng hắn chẳng làm gì cả, nhưng l*иg ngực Mạnh Thanh Dao phập phồng không yên, khí thế dần yếu đi.

“Di mẫu?”

Lúc này, Khương Dư cũng không muốn Bùi Tiêu vào lại phòng thêu phát hiện ra điều gì bất thường, nàng bèn đẩy cửa bước ra, liền thấy hai người đang đứng đối diện nhau.

Một người ung dung tự tại, một người như đứng bên bờ vực thẳm.

Mạnh Thanh Dao hoảng loạn kéo lấy Khương Dư: “Dư Nhi, di mẫu, di mẫu...”

Khương Dư vuốt lưng giúp bà ta thuận khí: “Di mẫu cứ từ từ nói.”

Nhưng tay Mạnh Thanh Dao lạnh như băng, ngay cả nói cũng không lưu loát.

“Dư Nhi, là thế này, gần đây di mẫu tinh thần bất an, ta nghĩ muốn khuyên di mẫu đến chùa Thanh Vân bái Phật.”

Lúc này Bùi Tiêu mới thong thả bước tới, ôn tồn hỏi: “Có phải Di mẫu muốn nói chuyện này không?”

Mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Bùi Tiêu từ xa bay đến gần, vai Mạnh Thanh Dao run lên, co rúm lại bên cạnh Khương Dư.

Khương Dư nhìn Mạnh Thanh Dao đang hồn xiêu phách lạc, lại nhìn sang đôi mắt ngập tràn ý cười của Bùi Tiêu.

Ý cười của hắn sâu đến vậy, lại trùng trùng lớp lớp mê chướng, Khương Dư suýt chút nữa lạc lối trong mắt hắn, lắc lắc đầu: “Thân thể di mẫu không khỏe, chúng ta vẫn là về trước đi.”

“Được, ta đưa nàng về." Bùi Tiêu hài lòng gật đầu, ngón trỏ khẽ đặt lên môi mỏng: “Di mẫu đã bệnh nặng thì nên tĩnh dưỡng cho tốt là hơn, chớ có nghi thần nghi quỷ, tự rước họa vào thân.”

Khương Dư bị Bùi Tiêu ôm vai, đi ra phía ngoài phủ công chúa.

Khi đi ngang qua chiếc hòm gỗ sơn màu đỏ son, nàng không kìm được liếc nhìn một cái, lại nhìn xuống vết máu dưới đế giày Bùi Tiêu.

Hắn là một thư sinh yếu ớt, giẫm lên máu tanh mà một chút kiêng kỵ cũng không có sao?

“Dư Nhi!”

Mạnh Thanh Dao đột nhiên lao tới, chặn Khương Dư lại trước hòm gỗ.

Vẻ mờ mịt trong mắt bà ta đã tan biến, thay vào đó là mấy phần chí khí khẳng khái chịu chết.

Nữ nhi bà ta cứ thế chết oan uổng, Bùi Tiêu dựa vào cái gì mà có thể điềm nhiên như không có chuyện gì, phu thê hòa thuận?

Hôm nay cho dù có cá chết lưới rách, bà ta cũng phải vạch trần tội ác mà Bùi Tiêu đã gây ra!

“Dư Nhi, con nhìn cho kỹ xem phu quân của con đã làm những gì?" Đầu ngón tay run rẩy của Mạnh Thanh Dao chỉ vào chiếc hòm.