Chương 19

Sở thị xưa nay luôn thích dùng các nữ nhi thứ xuất để tô vẽ nên hình tượng hiền hòa của Y Nhị. Nay mục đích đã đạt được, bà ta cũng chẳng để tâm đến một tên nô tỳ. Hai tay khẽ đặt lên gối, giọng nhàn nhạt hỏi Lạc Thiến: “Vậy theo con, nên phạt thế nào mới phải?”

Lạc Thiến cúi đầu, đón lấy ánh mắt căm hận của Lạc Anh, khóe môi khẽ cong, nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, rồi mới dịu dàng quay sang đáp lời Sở thị: “Mẫu thân hỏi vậy, là làm khó nữ nhi rồi. Nữ nhi đâu dám tự cho mình có chủ ý gì hay ho?”

“Ta đã hỏi thì cứ nói thẳng là được.”

Lạc Thiến hơi nhíu mày, dường như phải suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi đưa ra một ý kiến, giọng nói có phần do dự: “Nếu đã là nô tỳ làm vỡ ngọc khí, vậy... chi bằng quy đổi số ngọc đó thành bạc, rồi khấu trừ dần từ tháng tiền công của nàng ta là được?”

Đó đâu phải con số nhỏ, Phục Linh vừa nghe đã mềm nhũn cả người, ánh mắt đầy van xin nhìn về phía Lạc Anh. Mà Lạc Anh lúc này cũng sốt ruột đến độ không biết nên làm gì, còn chưa kịp mở miệng, Sở thị đã không buồn đợi ai lên tiếng, liền dứt khoát hạ lệnh: “Vậy cứ làm theo lời Đại tiểu thư đi.”

“Mẫu thân!” Lạc Anh vội vã kêu lên, song vừa đối diện với ánh nhìn của Sở thị, nàng liền cứng người lại, không dám thốt thêm lời nào.

Sở thị thu hồi ánh mắt, giọng nhàn nhạt: “Được rồi, lát nữa ta còn phải gặp các quản sự trong phủ. Các con lui xuống cả đi.”

Lạc Thiến là người đầu tiên đứng dậy, nhẹ nhàng cúi người thi lễ với Sở thị: “Vâng, nữ nhi xin phép hồi viện trước.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, ánh mắt hờ hững lướt qua Lạc Anh một cái, sắc lạnh như băng tuyết đầu đông, rồi thản nhiên dẫn Bích Ngọc rời khỏi Phương Vận đường, không ngoảnh đầu lại.

Lạc Vân Các, vừa bước vào phòng, Lạc thiến đã nghe bên ngoài vang lên một trận huyên náo. Nàng khẽ cau mày, gần như không thể phát hiện, liền nghe thấy tiếng xô đẩy cùng tranh cãi trước cửa giữa Lạc Anh và nhóm Thanh Linh: “Lạc Thiến, ngươi lập tức ra đây cho ta!”

“Ngũ tiểu thư, người không thể vào trong!” “Tiện tỳ, cút ngay cho bản tiểu thư!”

“Ngũ tiểu thư…”

Lạc Anh giận đến đỏ bừng cả đôi mắt. Nàng từ nhỏ đã lanh lợi, được phụ thân sủng ái, đây là lần đầu tiên chịu thiệt thòi đến thế, lại còn là do vị đại tỷ mà nàng xưa nay khinh thường gây nên, bảo nàng sao có thể nuốt trôi cơn giận này? Lúc này, nàng hối hận không thôi vì hôm qua đã không đập hết những thứ đó vào người Lạc Thiến.

Cánh cửa phòng bỗng bị mở ra từ bên trong, đám người ngoài cửa lập tức khựng lại. Lạc Anh hoàn hồn, càng thêm tức giận và xấu hổ: “Lạc Thiến, ngươi to gan thật đấy, dám đi mách mẹ ta!”

Lạc Thiến điềm nhiên nhìn nàng: “Xem ra hôm nay Ngũ muội vẫn chưa rút ra được bài học gì.”

Lạc Anh giận quá hóa cười: “Bài học? Lạc Thiến, ngày thường ta còn gọi ngươi một tiếng đại tỷ, ngươi lại thật cho rằng mình có thân phận mà lên mặt sao? Đừng quên, ngươi chẳng phải kẻ đơn độc, sau lưng ngươi còn có Thanh di nương đấy! Ngươi hãm hại ta như vậy, không sợ ta tìm Thanh di nương tính sổ sao?”

Sắc mặt Lạc Thiến lạnh đi, giọng nói cũng trầm xuống như băng tuyết: “Thanh di nương cũng là thứ mẫu của muội, Ngũ muội vẫn nên giữ lễ thì hơn.”

Thứ mẫu? Đại tỷ chẳng lẽ điên thật rồi sao? Di nương chẳng qua cũng chỉ là một nô tài, ngươi lại bảo ta phải kính trọng bà ta?”

Lạc Anh làm sao có thể nuốt trôi cục tức này trong im lặng. Ánh mắt nàng quét một vòng qua người Lạc Thiến, khẽ cười lạnh một tiếng: “Lạc Thiến, chúng ta cứ chờ mà xem!”

Ánh mắt lạnh băng của Lạc Thiến rơi trên lưng Lạc Anh, song hai tay giấu trong tay áo lại bất giác siết chặt. Nàng muốn phản kháng, muốn không để người khác bắt nạt mình nữa, nhưng di nương lại không thể đứng vững ở hậu viện, khiến mỗi một bước đi của nàng đều phải dè dặt, nơm nớp.