“Đêm qua nữ nhi thấy khát, sai nha hoàn mang trà vào, chỉ là lúc ấy trong phòng chưa kịp thắp đèn, nàng ấy lỡ chân trượt ngã, mới khiến đám ngọc khí kia bị vỡ.”
Lạc Anh tốn không ít tâm tư mới nghĩ ra được cái cớ này, chỉ biết rằng tuyệt đối không thể nói là do mình tức giận nên đập phá. Nàng không có thân mẫu chống lưng, danh tiếng tốt đều phải tự mình vun đắp từng chút một.
Lạc Thiến khẽ nhíu mày liễu, thản nhiên tiếp lời: “Không biết là nha hoàn nào lại bất cẩn đến thế, làm hỏng bao món mà muội muội yêu quý. Sáng nay trước lúc rời viện, ta thấy trong đống vụn vỡ ấy có một món hình như là chiếc "chu tước lông công" bằng hồng ngọc, năm đó muội còn đặc biệt xin cha mới có được. Tỷ nhớ lúc đó muội quý nó lắm mà.”
Lạc Anh gượng cười, trong lòng như có kim châm, hung hăng lườm Lạc Thiến một cái. Nàng vừa liếc lên đã thấy ánh mắt của Sở thị càng lúc càng lạnh lẽo, môi bất giác mím lại, tim cũng dần rối loạn.
Chiếc “chu tước lông công” mà Lạc Thiến nhắc tới, vốn là món đồ nàng ta nhìn trúng trước, chỉ là lúc ấy Lạc Thiến còn chưa kịp mở lời, nàng đã vội vàng xin cha trước. Vì việc này, nàng còn cố tình mượn cớ nhắc đi nhắc lại trước mặt Lạc Thiến, trong lòng khi ấy còn lấy làm đắc ý.
Về sau, khi việc sai khiến hạ nhân trong phủ ngày càng khó khăn, nàng mới chợt nhớ ra — người nắm quyền trong phủ là thân mẫu của Tam tỷ, còn nàng chẳng qua chỉ là thứ nữ dưới tay phu nhân mà thôi. Từ đó, nàng không dám nhắc đến món đồ ấy thêm lần nào nữa, chỉ mong mình chưa từng giành lấy nó. Phải ra sức khéo léo lấy lòng Tam tỷ suốt một thời gian dài, nàng mới thấy cuộc sống dễ thở hơn đôi chút.
Sở thị rốt cuộc cũng mở lời: “Là nha hoàn nào?”
Lạc Anh nuốt khan một ngụm nước bọt, liếc nhìn Phục Linh đang đứng phía sau — sắc mặt nàng kia cũng tái nhợt, trong lòng Lạc Anh dâng lên một tia áy náy, nhưng vẫn cắn răng đáp: “Là... Phục Linh.”
Phục Linh lập tức mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, không dám phản bác nửa lời, gương mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, cúi đầu quỳ nơi đó.
Lạc Anh trong lòng cũng khó chịu không thôi. Phục Linh là đại nha hoàn được nàng tín nhiệm nhất bên người, để bồi dưỡng được một tỳ nữ hợp ý chẳng dễ dàng gì. Nàng xoay chuyển ý nghĩ, cuối cùng cũng quỳ xuống, dập đầu nói: “Mẫu thân, Phục Linh cũng không phải cố ý, xin người khai ân, tha cho nàng một lần.”
Lúc này, Lạc Y Nhị đang ngồi xem trò hay từ đầu đến giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng, nở nụ cười đoan trang, khẽ nghiêng người nói với Sở thị:
“Mẫu thân, Ngũ muội đã biết lỗi rồi, xin người tha thứ cho muội ấy một lần đi.”
Chỉ là lời nàng nói — "tha cho Ngũ muội một lần" — lại chẳng hề nhắc đến Phục Linh. Người tinh ý đều hiểu rõ, nha hoàn kia chẳng qua là kẻ bị lôi ra gánh tội thay mà thôi.
Sở thị sau khi nghe nàng lên tiếng, thần sắc quả nhiên dịu lại đôi chút. Lạc Anh cảm kích nhìn Lạc Y Nhị, nhưng đúng lúc Sở thị định mở miệng, Lạc Thiến lại khẽ rủ mắt xuống, ung dung cất lời: “Tam muội nói phải lắm, Ngũ muội cũng chẳng phải cố ý. Nhưng tên nô tỳ kia làm vỡ ngần ấy ngọc khí, nếu không có hình phạt nào, ngày sau lại vụng về như thế, thì phải làm sao đây?”
Lạc Y Nhị ngước mắt nhìn Lạc Thiến, ánh mắt lạnh lẽo của hai người chạm nhau, trong thoáng chốc không ai chịu nhường ai. Cuối cùng, Lạc Y Nhị thu ánh mắt lại, khẽ cười: “Quả nhiên vẫn là Đại tỷ suy nghĩ chu đáo hơn.”