Chương 7

Thời tiết quang đãng, mây tan hết, phố xá phồn hoa, dân cư đông đúc, thật sự là một chốn phú quý mê người.

Ngân Tranh còn đang cảm thán, Lục Đồng đã thu lại ánh mắt, nói: “Trước tiên tìm một quán trọ nghỉ lại đã.”

Ở kinh thành đất chật người đông, tiền thuê nhà tự nhiên cũng tăng theo. Hai người tìm một quán trọ nhỏ khá sạch sẽ để ở tạm. Ngân Tranh đi dặn quán chuẩn bị chút cơm nước, Lục Đồng xuống lầu trước.

Quán trọ nằm ở phía tây thành, cách khu phố nam sầm uất nhất một khoảng vì vậy tiền thuê nhà không quá đắt. Những người đến đây ở trọ đa phần là thương nhân đến Thịnh Kinh làm ăn.

Lục Đồng đi đến trước quầy, chủ quán là một nam nhân trung niên mặc áo dài màu nâu sẫm, đang bận rộn gảy bàn tính, đột nhiên nghe có người hỏi: “Chủ quán, gần đây có nơi nào bán đồ sứ không?”

Chủ quán ngẩng đầu, thấy trước mặt là một cô nương trẻ.

Nữ nhân ở Thịnh Kinh thường cao ráo và lộng lẫy nhưng cô nương trước mặt lại nhỏ nhắn hơn nhiều. Gương mặt trái xoan, đôi mắt đen và sáng, nước da trắng đến lạ thường. Nàng trông rất gầy, có vẻ yếu ớt mỏng manh, mặc một chiếc váy lụa màu tím nhạt, vô cùng giản dị. Mái tóc đen được tết lệch sang một bên, chỉ cài một đóa hoa lụa trắng bên thái dương. Đứng ở đây, nàng như đóa phù dung mới nở, thanh tú yêu kiều.

Một mỹ nhân như vậy, tựa như người ngọc được nuôi dưỡng từ non xanh nước biếc, tinh xảo tuyệt vời.

Chủ quán cười nói: “Cô nương không phải người ở đây phải không? Trông giống người từ Tô Nam đến?”

Lục Đồng không gật đầu, cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười nói: “Nghe nói đồ sứ của nhà họ Kha ở Thịnh Kinh rất xuất sắc, chủ quán có biết muốn mua đồ sứ của nhà họ Kha thì phải đến đâu không?”

Lời này vừa nói ra, chưa đợi chủ quán trả lời, một vị khách đang ngồi ăn cơm ở sảnh chính đã lên tiếng trước: “Nhà họ Kha? Đồ sứ của nhà họ Kha có gì tốt? Chẳng qua là gặp may thôi!”

Lục Đồng quay đầu lại, thấy người nói là một nam nhân ăn mặc như thương nhân, dừng một chút, hỏi: “Đại ca, lời này là sao ạ?”

Người thương nhân kia nghe một tiếng “đại ca”, cũng không ngại nói thêm, liền mở miệng: “Ban đầu nhà họ Kha này bán đồ sứ ở kinh thành, chẳng nghe nói có tài nghệ gì xuất chúng, danh tiếng bình thường. Nhưng một năm trước, không biết gặp vận may gì, người hầu trong phủ Thái sư Thích đi mua chén đĩa cho tiệc mừng thọ của lão phu nhân, lại chọn trúng của nhà họ Kha. Tiệc mừng thọ của Thích lão đại nhân tổ chức rất rình rang, nhà họ Kha cũng được thơm lây. Từ đó về sau, rất nhiều quan gia trong kinh thành đều đến nhà họ Kha mua đồ sứ, danh tiếng cứ thế mà vang xa.”

Thương nhân nói đến đây, uống một ngụm trà đặc trước mặt, tức giận nói: “Nhà họ Kha này gần đây sắp thâu tóm hết việc kinh doanh đồ sứ ở Thịnh Kinh rồi, ngay cả một hớp cháo cũng không cho nhà khác. Bây giờ ở kinh thành làm ăn đồ sứ, chỉ biết có nhà họ Kha, đâu còn chỗ cho nhà khác?”

Có lẽ người thương nhân này cũng là một trong những người bị nhà họ Kha làm cho không có cháo mà uống. Thấy Lục Đồng có vẻ trầm ngâm, người thương nhân lại khuyên: “Muội muội, ngươi đừng đến nhà họ Kha mua đồ sứ. Bây giờ đồ sứ của nhà họ Kha chỉ bán cho quan gia, coi thường những mối làm ăn nhỏ, hà tất phải tìm chuyện không vui.”

Lục Đồng giọng điệu ôn hòa nhưng ý cười trong mắt đã nhạt đi, khẽ nói: “Đại ca nói vậy, ta lại càng tò mò, muốn xem rốt cuộc là đồ sứ tinh xảo đến mức nào mà có thể làm lay động phủ Thái sư vốn đã quen nhìn những thứ tốt.”

“Cô nương nếu thật sự muốn đến nhà họ Kha cũng không khó.” chủ quán rất hòa nhã, cười tủm tỉm chỉ đường cho Lục Đồng: “Nhà họ Kha ở phía nam thành, cứ đi dọc theo con phố này là có thể thấy cây cầu Lạc Nguyệt trong thành. Ngươi cứ đi theo cây cầu, cuối cầu có một tòa Phong Nguyệt Lâu, phía dưới có một con ngõ nhỏ, đi xuyên qua ngõ là có thể thấy được dinh thự của nhà họ Kha.”

Lục Đồng cảm ơn chủ quán và người thương nhân, lúc này mới trở về lầu. Vào phòng, Ngân Tranh đã dọn cơm xong, thúc giục Lục Đồng: “Cô nương, dùng cơm trước đi ạ.”

Lục Đồng ngồi xuống trước bàn, cùng Ngân Tranh cầm lấy bát đũa. Ngân Tranh thăm dò: “Cô nương, ta vừa nghe người hỏi thăm dinh thự nhà họ Kha ở dưới lầu...”

Lục Đồng nói: “Dùng cơm đi, ăn xong, ta muốn đến nhà họ Kha một chuyến.”

Nghe người thương nhân nói, nhà họ Kha gặp vận may vào một năm trước, cũng là thời điểm Lục Nhu qua đời.

Thật sự khiến người ta khó mà không suy nghĩ nhiều.

...

Phố Nam náo nhiệt hơn nhiều so với phía tây thành.

Trên cầu Lạc Nguyệt, người đông như hội, cơn gió thổi qua thành mang theo cả mùi son phấn. Dưới lan can cầu buộc rất nhiều đèn sừng trâu, nghe nói vào những đêm trời quang, ánh đèn như đom đóm, vầng trăng bạc rơi xuống dưới cầu, cả thành phố ngập tràn ánh trăng.