Trang Ly đưa Triệu Nguyên Thanh về đến Triệu gia.
Sau khi Triệu Nguyên Thanh ở cửa nhìn theo Trang Ly rời đi, Thẩm ma ma đã sớm chờ sẵn ở cửa vội vàng đón nàng: "Nhị cô nương, lão phu nhân bảo người trở về lập tức qua đó một chuyến."
Thẩm ma ma là người cũ bên cạnh lão phu nhân, năm xưa cùng lão phu nhân về Triệu gia làm của hồi môn, tuy là nô tài nhưng địa vị ở Triệu gia lại không tầm thường, cho dù là Triệu đại gia cũng phải nể mặt bà một phần.
"Vâng, làm phiền ma ma đã đi một chuyến." Triệu Nguyên Thanh đáp một tiếng, dẹp những suy nghĩ khác sang một bên. Chuyện của Triệu Tố Lan vẫn cần phải được xử lý cho thỏa đáng.
Triệu Nguyên Thanh theo Thẩm ma ma đến sân viện của Triệu lão phu nhân.
Nào ngờ, đi được nửa đường, Văn di nương đột nhiên xông ra, kéo thẳng lấy Triệu Nguyên Thanh.
Văn di nương xuất hiện quá đột ngột, Triệu Nguyên Thanh nhất thời không đề phòng, đúng là bị kéo đến loạng choạng.
"Văn di nương, ngươi phát điên gì vậy!" Thẩm ma ma nghiêm giọng quát.
Văn di nương dường như không hay biết gì, liều mạng muốn chộp lấy Triệu Nguyên Thanh, nhưng mấy nha hoàn lúc này đều đã phản ứng lại, vội tiến lên kéo bà ta ra.
Một mình Văn di nương đâu thể chống cự lại.
"Triệu Nguyên Thanh! Ta phải gϊếŧ ngươi!" Hai mắt Văn di nương đỏ ngầu, thần sắc điên cuồng.
Triệu Nguyên Thanh vuốt phẳng tay áo bị Văn di nương kéo nhăn, nghe thấy lời của bà ta, cảm thấy có chút nực cười: "Ta đã làm gì? Những gì Triệu Tố Lan phải chịu hôm nay là quả do chính nàng ta gieo, liên quan gì đến ta?"
"Nó là muội muội ruột của ngươi mà!" Văn di nương gào về phía Triệu Nguyên Thanh: "Tại sao ngươi không giúp nó? Sao ngươi có thể độc ác như vậy! Ngươi đã hủy hoại Tố Lan của ta, ngươi đã hủy hoại nó!" Văn di nương vừa gào, nước mắt còn không ngừng rơi xuống.
Triệu Tố Lan hoàn toàn không muốn nhắc đến những chuyện đã xảy ra ở trà lâu, tự nhốt mình trong phòng, ngay cả đại phu cũng không chịu gặp. Văn di nương là từ miệng Nguyệt Khởi mà biết được ngọn ngành.
Phải, chuyện đúng là do Phó Nhạc Lệ làm, nhưng không phải Phó Nhạc Lệ là khuê mật của Triệu Nguyên Thanh sao?
Huống hồ, nếu không phải vì Triệu Nguyên Thanh, Phó Nhạc Lệ sao lại có thể định thân với Hứa Túc Thanh? Văn di nương liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Triệu Nguyên Thanh.
"Văn di nương." Giọng Triệu Nguyên Thanh lạnh đi: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Nàng lười giải thích với Văn di nương, nhưng đối với lời lẽ của bà ta cũng cảm thấy nực cười. Rõ ràng là chính Triệu Tố Lan đã làm sai, sao tội lỗi lại toàn bộ thành của nàng? Nàng đã vì Triệu gia mà để lại cho Triệu Tố Lan một con đường sống rồi.
Văn di nương bị nha hoàn giữ chặt, không thể giãy ra, nhưng hai mắt của bà ta lại vẫn gắt gao khóa chặt lấy Triệu Nguyên Thanh: "Triệu Nguyên Thanh, ta nguyền rủa ngươi! Ta dùng tính mạng của ta để nguyền rủa ngươi, ngươi sẽ không được chết tử tế, sinh nữ nhi làm kỹ nữ, sinh nhi tử…"
Văn di nương còn chưa nói xong, Thẩm ma ma đã tiến lên, một cái tát giáng thẳng xuống mặt bà ta.
"Ngươi phát điên gì vậy!" Thẩm ma ma mặt lộ vẻ chán ghét, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, bịt thẳng miệng Văn di nương: "Nếu đã không biết nói chuyện, vậy thì ngậm chặt miệng của ngươi lại."
Nói rồi, Thẩm ma ma nhìn về phía nha hoàn, căn dặn: "Trói người lại, đưa thẳng đến chỗ Đại phu nhân, Đại phu nhân tất nhiên sẽ biết phải xử trí thế nào."
Nha hoàn vội vàng đáp một tiếng vâng.
Văn di nương tuy đã bị bịt miệng nhưng vẫn không ngừng phát ra những tiếng "ú ú ú", tuy không biết bà ta đang nói gì nhưng chắc chắn không phải là lời gì tốt đẹp.
Thẩm ma ma trở lại bên cạnh Triệu Nguyên Thanh.
"Lời của người không liên quan, Nhị cô nương không cần để ý." Thẩm ma ma an ủi.
Triệu Nguyên Thanh cười cười: "Nguyên Thanh trong lòng hiểu rõ."
"Lão phu nhân còn đang đợi, Nhị cô nương, chúng ta vẫn là đi qua đó trước đi." Thẩm ma ma cười kéo chuyện quay lại vấn đề chính.
Triệu Nguyên Thanh đáp được.
Một nhóm người tiếp tục đi về phía sân viện của lão phu nhân.
"Ma ma." Triệu Nguyên Thanh khẽ cười mở miệng: "Lần này Tam muội làm ra chuyện quá đáng, tổ mẫu e là đã tức giận không nhẹ, Nguyên Thanh có một thỉnh cầu bất tình."
Thẩm ma ma vội nói: "Nhị cô nương xin mời nói."
"Chuyện ở trà lâu đang ầm ĩ khắp nơi, Triệu gia chúng ta lúc này tuyệt đối không thể tự mình ló mặt ra, gây ra sự nghi ngờ của người khác. Ta cũng là để phòng ngừa bất trắc, sợ tổ mẫu trong lúc tức giận quên mất những chuyện này. Nếu là như vậy, còn phải nhờ ma ma khuyên nhủ tổ mẫu một chút." Triệu Nguyên Thanh nói.
Thẩm ma ma hiểu rõ, sau đó lại nói: "Nhị cô nương nhân hậu."
Triệu Nguyên Thanh cười cười, nàng đâu có nhân hậu chút nào.
Thứ nhất, nàng là vì danh tiếng của Triệu gia, thứ hai, mối thù giữa nàng và Triệu Tố Lan, nàng còn chưa tính xong, sao cũng phải để Triệu Tố Lan ngoan ngoãn ở lại Triệu gia.