Tiếc là, những tính toán này đối với nàng hoàn toàn vô dụng.
Thấy nội thị đã đến gần, Triệu Nguyên Thanh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của một tên nội thị, khẽ xoay một cái đã quật ngã hắn xuống đất, mấy người phía sau cũng không thoát được.
Chỉ trong nháy mắt, dưới chân Triệu Nguyên Thanh đã nằm la liệt một đám người.
Triệu đại phu nhân xuất thân từ gia đình võ tướng, lúc nhỏ Triệu Nguyên Thanh có theo học vài chiêu, sau này vì e ngại thân phận tiểu thư khuê các nên đã gác lại.
Nhưng kiếp trước bị kéo ra khỏi phủ Khánh Nguyên Hầu như một con chó, Triệu Nguyên Thanh đã nhận ra tầm quan trọng của võ lực, sau khi trùng sinh trở về liền luyện tập lại.
Tuy không thể gọi là tinh thông, nhưng dùng một chút kỹ xảo để đối phó với đám nội thị trói gà không chặt này thì vẫn dư sức.
Thập công chúa không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, cả người trợn tròn mắt.
"Thần nữ tự ý làm chủ, thay công chúa dạy dỗ đám nô tài không biết quy củ này." Triệu Nguyên Thanh chân thành nói: "Thần nữ làm vậy là vì tốt cho công chúa."
Thập công chúa tức đến đỏ cả mắt: "Ngươi đánh người của bản công chúa, còn nói là vì tốt cho bản công chúa?" Thập công chúa có lẽ chưa bao giờ phải chịu ấm ức thế này, lúc này liền lao thẳng về phía Triệu Nguyên Thanh, định tự mình ra tay.
Thấy Thập công chúa lao đến, Triệu Nguyên Thanh chỉ nghiêng người vài bước đã khéo léo tránh được.
"Rầm" một tiếng, Thập công chúa lao thẳng đầu vào bụi hoa sau lưng Triệu Nguyên Thanh, mặt dính đầy đất, người bám đầy lá cỏ.
Vốn quen được người khác nâng niu, nàng ta hoàn toàn không ngờ có người sẽ né mình, cuối cùng không thể dừng lại được, đành diễn một màn "lao vào bụi hoa" trước mặt mọi người.
Các nội thị đang nằm trên đất lúc này cũng hoảng hốt, vội vàng bò dậy rồi luống cuống tay chân cứu Thập công chúa ra khỏi bụi hoa.
"Triệu Nguyên Thanh, ta phải gϊếŧ ngươi!" Thập công chúa tức giận hét lớn, nhưng sau khi đi về phía Triệu Nguyên Thanh vài bước, nghĩ đến chuyện vừa rồi lại dừng bước, có phần chột dạ lùi lại, nghển cổ hét vào mặt Triệu Nguyên Thanh: "Ngươi chờ đấy, ta sẽ để hoàng huynh dạy dỗ ngươi!"
Trên đầu Thập công chúa còn vương mấy chiếc lá, cộng thêm dáng vẻ hư trương thanh thế kia, Triệu Nguyên Thanh không nhịn được mà cong khóe môi.
Thập công chúa không bỏ qua nụ cười trên môi Triệu Nguyên Thanh, kinh ngạc trợn to mắt: "Ngươi lại còn cười!"
Triệu Nguyên Thanh vội vàng thu lại nụ cười, nàng cảm thấy mình đúng là có hơi bắt nạt trẻ con rồi.
Minh An Đế không thể nào chỉ để một đứa trẻ không biết gì như Thập công chúa làm tiên phong, Thập công chúa bị thiệt thòi ở chỗ nàng, chắc chắn sẽ còn có chiêu sau. Triệu Nguyên Thanh đang chờ màn kịch tiếp theo.
Nàng không phải chờ lâu.
"Triệu nhị cô nương, đây là hoàng cung." Một giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng Thập công chúa.
Thập công chúa nghe thấy giọng nói này, mặt mày vui mừng, quay đầu lại, lao thẳng vào lòng người vừa đến, bắt đầu làm nũng: "Nhũ mẫu, nàng ta bắt nạt con."
"Công chúa." Nhũ mẫu sờ đầu Thập công chúa, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Nguyên Thanh: "Công chúa là thân thể ngàn vàng, Triệu nhị cô nương thân là thần nữ, lại không màng lễ nghi quân thần, lẽ nào trong mắt Triệu nhị cô nương, chỉ biết đến Triệu gia, không nhận ra hoàng gia sao?"
Món chính đã lên rồi đây.
Triệu Nguyên Thanh không hề hoảng sợ, ngược lại còn nở một nụ cười: "Ma ma không cần quy cho ta tội danh lớn như vậy. Chính vì ta hiểu lễ quân thần, ta mới không thể để công chúa bị những nô tài lòng dạ xấu xa dạy hư tính nết. Ngược lại là ma ma, thân là người bên cạnh công chúa mà không biết khuyên răn, đây mới là phụ bạc thiên ân của hoàng gia."
"Đúng là một kẻ lanh mồm lanh miệng." Nhũ mẫu cười lạnh: "Công chúa có sai trái hay không, đã có Thái hậu nương nương và bệ hạ quản giáo, đâu đến lượt một thần nữ nhỏ nhoi như ngươi đến chỉ tay năm ngón? Thân thể ngàn vàng của công chúa bị thương, Triệu nhị cô nương lấy gì để giải thích?"