Chương 12: Diệu kế

Trang Ly: "…"

"Ta hy vọng ngươi đúng như tên của mình." Trang Ly kìm nén ý muốn diệt khẩu tên ám vệ nhà mình, trầm giọng nói.

Trần Mặc liếc nhìn Trang Ly một cái, lặng lẽ lui về chỗ tối, cố gắng làm tốt công việc của một ám vệ.

Trang Ly liếc nhìn nơi Trần Mặc đang ở, cười một tiếng: "Nếu Kỳ Trạch Lễ cũng ngu ngốc như ngươi, không hiểu được ý của nàng ta thì còn vui hơn nữa."

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, cảm thán: "Với cái tính đa nghi của hắn ta, cho dù không hiểu được, e rằng cũng không dám để người có liên quan đến bổn Đốc ở bên cạnh, chiêu này của Triệu nhị cô nương, đúng là diệu kế."

Trần Mặc ngẩn người, kìm nén ý muốn hỏi han.

Lúc này, Triệu Nguyên Thanh đã ra khỏi Đông Xưởng, lên xa giá.

"Cô nương, người…" Tam Niệm có chút ngập ngừng nhìn chủ tử nhà mình, thật sự không hiểu tại sao lại phải đến bày tỏ tâm tư với một thái giám.

Tâm trạng Triệu Nguyên Thanh lúc này rất tốt, liền giải thích: "Ta chỉ muốn nói cho vị trong cung kia biết một chuyện mà thôi."

Nàng không muốn vào cung, nếu Minh An Đế ép buộc, vậy thì Triệu gia đành phải chuyển sang phe của Trang Ly.

Nàng nghĩ, Minh An Đế chắc không đến mức ngu ngốc mà không nhìn ra. Dù sao thì, ai lại đi vừa gặp đã yêu một thái giám, vì một thái giám mà giữ thân như ngọc chứ?

Có điều, Triệu Nguyên Thanh bỗng bật cười.

Chuyện này nàng làm tuy không gây tổn thương lớn cho Minh An Đế, nhưng lại là một sự sỉ nhục cực độ.

Vị Hoàng phi do hắn ta đích thân chỉ định lại quay sang bày tỏ tấm lòng với tên thái giám vốn là tử địch. Trớ trêu thay, hắn ta hiện giờ thế đơn lực mỏng, không muốn đối đầu với Triệu gia.

E là phải tức đến sinh bệnh mất.

Minh An Đế không vui, nàng liền thấy thoải mái.

Xa giá của Triệu Nguyên Thanh vừa đến cửa Triệu gia, tên sai vặt bên cạnh Triệu đại gia đã ra đón sẵn.

"Nhị cô nương, đại gia bảo người qua thư phòng gặp ngài ấy."

Triệu Nguyên Thanh không hề bất ngờ.

Quan lại trong triều chẳng có mấy ai ưa hoạn quan chuyên quyền, người Triệu gia cũng vậy. Nay nàng dính líu đến Trang Ly, có thể tưởng tượng được Triệu đại gia sẽ tức giận đến mức nào.

Triệu Nguyên Thanh đi thẳng đến thư phòng của Triệu đại gia.

Trong thư phòng, ngoài Triệu đại gia ra còn có một người nữa, là Văn di nương, cũng chính là sinh mẫu của Triệu Tố Lan.

Vừa trông thấy Triệu Nguyên Thanh, Văn di nương liền tru tréo: "Nhị cô nương của ta ơi, người làm sao thế, hồ đồ rồi à? Thân là một đích nữ đàng hoàng, người việc gì phải dây dưa với những kẻ không ra nam không ra nữ đó? Nha đầu Tố Lan kia không hiểu chuyện, lẽ nào Nhị cô nương người cũng muốn theo nàng quỳ từ đường hay sao?"

Nói rồi, bà ta lại nhìn sang Triệu đại gia: "Gia, ngài cũng đừng quá tức giận, Nhị cô nương chỉ là nhất thời hồ đồ, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhất thời nghĩ sai cũng là chuyện thường tình."

Triệu Nguyên Thanh cười khẩy: "Tam muội phẩm hạnh bất đoan nên bị tổ mẫu trừng phạt, lẽ nào Văn di nương có điều gì bất mãn với phẩm hạnh của ta?"

Văn di nương nghẹn họng.

"Ngươi thấy mình cũng hay lắm nhỉ?" Triệu đại gia trừng mắt quát.

Triệu Nguyên Thanh lập tức thu lại vẻ mặt, ngoan ngoãn nghe răn dạy.

Suy nghĩ của người Triệu gia về Trang Ly nhất thời không thể thay đổi, lúc này nói nhiều cũng vô ích, chẳng qua chỉ là nghe thêm vài câu mắng mỏ mà thôi. Triệu Nguyên Thanh sớm đã điều chỉnh lại tâm thái.

Thấy Triệu Nguyên Thanh như vậy, Triệu đại gia dù có một bụng lời muốn nói cũng nhất thời không biết nên nói câu nào trước, ông chỉ vào Triệu Nguyên Thanh, "ngươi" một hồi lâu, cuối cùng nặn ra một câu: "Thứ hỗn xược!"

"Nhị cô nương, ngươi xem ngươi làm lão gia tức giận chưa kìa, ngươi đừng có đứng trơ ra đó nữa, mau nhận lỗi với cha ngươi đi." Thấy Triệu Nguyên Thanh dịu đi, Văn di nương lại bắt đầu giở trò.

Triệu Nguyên Thanh lạnh lùng liếc Văn di nương một cái: "Có chuyện của bà sao?"