Không đợi người khác trả lời, Trang Ly lại bật cười: "Thú vị."
Nói rồi, hắn ném cây bút lên bàn, nhếch môi: "Được, mời người vào đây, bổn Đốc muốn xem thử, nàng ta mến mộ kiểu gì."
Triệu Nguyên Thanh có chút ngạc nhiên khi Trang Ly lại để ý đến mình, nhưng vì trước đó trong lòng đã suy xét qua khả năng này nên trên mặt nàng không hề hoảng hốt.
Triệu Nguyên Thanh được mời vào Đông Xưởng.
Cùng lúc đó, tin tức đích nữ của Triệu gia vừa gặp đã yêu Đốc chủ đã lan truyền khắp kinh thành với tốc độ chóng mặt.
Thân phận của cả hai đều không tầm thường, đặc biệt Trang Ly còn là một thái giám, chuyện này nghe thế nào cũng thật khó tin, mà càng kỳ lạ thì người hứng thú lại càng nhiều, lan truyền lại càng nhanh.
Triệu Nguyên Thanh được đưa vào thư phòng của Trang Ly.
Gặp lại Trang Ly, trong lòng Triệu Nguyên Thanh vẫn không chắc chắn, nhưng tuyển tú sắp đến gần, bao nhiêu chuyện của kiếp trước khiến nàng quyết định đánh một ván cược mạo hiểm.
Hơn nữa, nàng không chỉ hận Triệu Tố Lan mà còn xem thường Minh An Đế. Người có thể khắc chế Minh An Đế, e rằng chỉ có vị Đốc chủ âm tình bất định này mà thôi.
Vả lại, một khi nàng tiến cung, chắc chắn sẽ đứng ở phía đối lập với Trang Ly, sớm muộn gì cũng đắc tội, chi bằng bây giờ đánh cược một phen. Dù sao kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, nàng vẫn còn có chút phần thắng.
"Nghe nói Triệu cô nương vừa gặp đã yêu bổn Đốc?" Trang Ly đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Nguyên Thanh không hề phủ nhận, vô cùng phóng khoáng: "Phải."
Trang Ly tựa vào lưng ghế, giọng điệu nhàn nhạt: "Lại đây."
Đợi người đến trước bàn, Trang Ly đứng dậy, hơi nghiêng người về phía trước, thuận tay lấy cây bút bên cạnh, dùng cán bút nâng cằm Triệu Nguyên Thanh lên, khẽ nói: "Triệu cô nương mến mộ bổn Đốc như vậy sao? Bổn Đốc lại không nhìn ra được."
Triệu Nguyên Thanh nhìn thẳng vào Trang Ly: "Tiểu nữ vừa gặp đã yêu Trang công, nguyện vì Trang công mà giữ thân đến chết."
"Từ bỏ ngôi vị Hoàng phi, vì bổn Đốc mà giữ thân, Triệu cô nương thật có lòng quá." Trang Ly cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Vốn là người thông minh, cả hai đều hiểu được ý tứ ngoài lời.
Triệu Nguyên Thanh không muốn vào cung làm phi, Triệu gia không muốn làm con dao trong tay Minh An Đế.
Triệu Nguyên Thanh chân thành nói: "Gia đình chỉ mong tiểu nữ có thể tìm được một người hữu duyên, tiểu nữ cũng vậy. Vinh hoa phú quý thoáng chốc cũng thành hư không, không phải là điều tiểu nữ cầu mong."
"Chậc." Trang Ly cười một tiếng, ngồi lại vào ghế: "Liên quan gì đến bổn Đốc?"
Triệu Nguyên Thanh sững lại một chút, sau đó bật cười: "Tất nhiên không liên quan gì đến Trang công, tất cả đều là tấm lòng của tiểu nữ. Hành vi hôm nay của tiểu nữ đã vượt quá khuôn phép, sau này sẽ không tái phạm nữa. Tiểu nữ sẽ luôn giữ tấm lòng này đối với Trang công ở trong tim."
Trước khi đến, Triệu Nguyên Thanh đã nghĩ đến nhiều khả năng, tốt nhất là Trang Ly chịu chấp nhận lời bày tỏ thiện ý của nàng để kết thành đồng minh. Tệ nhất là đắc tội với Trang Ly, nhưng nàng vào cung thì cũng chỉ có kết cục này, không thể tệ hơn được.
Trang Ly liếc nàng một cái, sau đó gọi một tên xưởng vệ đến: "Tiễn khách."
Triệu Nguyên Thanh cúi người hành lễ rồi theo tên xưởng vệ rời đi.
Triệu Nguyên Thanh vừa đi, Trần Mặc ẩn mình trong bóng tối liền không nhịn được mà chạy ra, tò mò hỏi: "Gia, Triệu nhị cô nương mến mộ gia từ khi nào vậy? Thật ra Triệu nhị cô nương trông cũng xinh đẹp, gia thu nhận nàng ấy cũng không sao."
Trang Ly nhìn Trần Mặc như nhìn một tên ngốc.
Trần Mặc ngẩn người, thăm dò hỏi: "Triệu nhị cô nương không thích gia ư?"
"Một tiểu thư nhà quyền quý lại đi thích một tên thái giám?" Trang Ly bắt đầu suy nghĩ xem có nên đổi một ám vệ có đầu óc hơn không.
Trần Mặc hoàn toàn không hay biết: "Gia cũng đừng tự coi nhẹ mình, ngài trông tuấn tú biết bao? Hơn nữa cũng đâu phải thái giám thật…"