Chương 49

"Công tử." A Hư gọi một tiếng.

"Đây là thưởng cho ngươi." Vân Tranh lấy mười hạ phẩm linh thạch từ nhẫn trữ vật ra đưa cho A Hư.

A Hư cúi mắt nhìn linh thạch, rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn cắn môi, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp khó nói, rồi nhanh chóng che giấu đi, nở nụ cười nhận lấy linh thạch nàng đưa.

Hắn nắm chặt linh thạch: "Cảm ơn công tử, số tiền này có lẽ cả năm ta cũng không kiếm được."

"Không cần khách sáo, đây là ngươi xứng đáng được nhận." Vân Tranh khẽ lắc đầu.

Vân Tranh để A Hư dẫn nàng đi dạo một vòng trong chợ đen, một vòng này đã qua ba bốn canh giờ.

Vân Tranh mua rất nhiều thứ, trong đó bao gồm linh thảo, linh dược, đan dược v.v... tiêu linh thạch nhanh như nước chảy, toàn bộ gia sản của nàng chỉ còn lại năm trăm linh thạch.

Tiểu Mao Đoàn đang vui vẻ ăn ăn ăn trong không gian khế ước. Trong mắt nàng, Tiểu Mao Đoàn này ăn chính là tiền đó! Đau lòng quá đi!

Đột nhiên, đan điền như hồ nước trong cơ thể nàng cuộn trào lên, sự thay đổi này khiến nàng đau đến nhíu chặt mày. Xảy ra chuyện gì?!

Nước trong hồ đan điền cuộn sóng ngày càng dữ dội, nàng hơi khom người, đau đớn không thể chịu nổi.

"Công tử, ngài sao vậy?" A Hư lo lắng hỏi.

Mà lúc này, những kẻ đang nhòm ngó đồ của Vân Tranh hoặc có ý đồ khác ở trong bóng tối, thấy sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, dáng vẻ như bị thương, khiến bọn chúng rục rịch hành động.

"Công tử, ngài ổn chứ?" A Hư sốt ruột muốn chết, vì hắn biết phía sau họ có một đám "cái đuôi nhỏ" bám theo, nếu lúc này nàng xảy ra chuyện gì, hắn thật sự không bảo vệ được nàng.

Cùng lúc đó, tại nơi cách xa hàng vạn dặm, quân cờ trong tay nam tử mặc mặc bào khựng lại.

"Sao vậy?" Một lão nhân mặt mũi hiền từ, tiên phong đạo cốt lên tiếng hỏi.

"Bản tôn nhớ ra còn có việc chưa làm, xin thất lễ." Giọng nói trầm thấp đầy từ tính quyến rũ vang lên, nam tử mặc mặc bào đứng dậy, sau đó xé rách hư không, bước vào khe nứt đó.

Lão nhân tiên phong đạo cốt khẽ lắc đầu, thở dài tiếc nuối cho ván cờ hay này, rồi tiếp tục đi quân cờ trắng của mình.

"Công tử, hay là ta đưa ngài về Lâm Lang Đường trước nhé?" A Hư liếc nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi.

Ngay lúc Vân Tranh định đồng ý, một cánh tay lạnh lẽo đã vòng qua eo nàng, một mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ ập đến.

Nàng khó khăn ngẩng đầu lên, một gương mặt tuấn tú đập vào mắt, khiến nàng kinh ngạc trong thoáng chốc. Dung Thước!

Dung Thước thấy bộ dạng này của nàng, khẽ nhíu mày, ôm nàng rời khỏi đây.

Những kẻ rục rịch muốn ra tay với Vân Tranh trong chợ đen và cả A Hư còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng hình màu mực đen mang Vân Tranh đi mất.

Vệ binh chợ đen báo cáo chuyện này cho quản sự Lâm Lang Đường, quản sự nghe xong càng thêm chắc chắn bóng hình màu mực đen kia chính là sư phụ của thiếu niên đó!

Không ngờ sư phụ nàng lại lợi hại như vậy! Có thể ra vào chợ đen của họ mà không ai hay biết! Chắc hẳn tu vi của sư phụ nàng đã đạt tới Linh Tông rồi. Tuyệt đối không thể đắc tội với hai thầy trò họ, nhất định phải kết giao!