Vân Tranh ho khẽ một tiếng, hai tay chắp sau lưng, diễn vai một cậu ấm kiêu ngạo ăn chơi vô cùng đạt.
Nàng nói: "Thế này đi, nếu trong vòng một khắc, quản sự Lâm Lang Đường đi ra, xem như ta thắng. Nếu trong vòng một khắc mà quản sự Lâm Lang Đường vẫn chưa ra, xem như các ngươi thắng!"
Phương Tư Ngôn và gã mặt khỉ nhìn nhau, rồi đồng thanh nói: "Được."
Vân Tranh cười, giơ hai ngón tay lên, nói: "Ta thắng, mỗi người các ngươi phải đưa ta hai nghìn hạ phẩm linh thạch. Các ngươi thắng, ta tặng mỗi người ba cây Phi Âm Thảo, các ngươi dám không?"
Lời này vừa nói ra, mắt Phương Tư Ngôn và gã kia sáng rực lên. Một cây Phi Âm Thảo đã có giá một nghìn hạ phẩm linh thạch, nếu thắng, chẳng khác nào mỗi người nhận được ba nghìn hạ phẩm linh thạch. Chuyện tốt thế này, hôm nay lại rơi trúng đầu bọn họ.
"Được, cứ quyết định vậy đi!" Phương Tư Ngôn nói chắc như đinh đóng cột, chỉ sợ giây sau nàng sẽ đổi ý.
Nghe nội dung cá cược của Vân Tranh, không ít người đều cảm thấy nàng quá ngốc nghếch.
Quản sự Lâm Lang Đường một năm còn chưa ra ngoài đến ba lần, làm sao có thể xuất hiện trong vòng một khắc được chứ?
"Thằng nhóc nhà ai mà phá gia chi tử thế! Hai nghìn hạ phẩm linh thạch đấy! Nó không xót, ta nhìn còn thấy xót thay..."
Một đại hán cơ bắp cuồn cuộn cất giọng oang oang: "Này tiểu huynh đệ mày râu mắt sáng kia, ngươi đừng để bị lừa, quản sự Lâm Lang Đường này căn bản sẽ không ra đâu!"
Vân Tranh còn chưa kịp lên tiếng, một người đàn ông đeo mặt nạ răng nanh đã giành nói trước: "Tiểu huynh đệ, hay là ngươi cược với Trương Tam ta đi? Nếu ta thua, ta đền ngươi ba nghìn hạ phẩm linh thạch, thế nào?"
"Trương Tam, ngươi ra giá thấp quá rồi đấy, ta ra bốn nghìn! Đương nhiên nếu tiểu huynh đệ ngươi thua, chỉ cần đền cho ta sáu cây Phi Âm Thảo là được." Lại một người khác lên tiếng.
"Ê ê ê, ta cũng muốn cược..."
Những người nghe thấy vụ cá cược này đều cho rằng đây là một món hời chắc chắn không lỗ.
Quản sự Lâm Lang Đường khó mời đến mức nào, những khách quen như họ đều biết rõ.
Đừng nói là một khắc, cho dù là một tháng, quản sự Lâm Lang Đường cũng sẽ không ra mặt!
Phương Tư Ngôn và gã mặt khỉ nghe thấy nhiều người muốn tham gia như vậy thì không khỏi sốt ruột, sau khi nhìn nhau một cái, trong lòng đã có tính toán.
Phương Tư Ngôn hô lớn: "Tiểu huynh đệ, bọn ta mỗi người tăng cược thêm một nghìn hạ phẩm linh thạch nữa! Tổng cộng sáu nghìn hạ phẩm linh thạch."
Vân Tranh nghe vậy, nhướng mày.
"Chư vị, hôm nay ta đã định kèo cược với hai vị đại thúc này trước, xin lỗi chư vị." Vân Tranh ôm quyền, ánh mắt áy náy nhìn lướt qua những người xung quanh.
"Thôi vậy thôi vậy, tiểu huynh đệ lần sau có kèo cược thì nhớ tìm Trương Tam ta!"
"Cũng có thể tìm ta, ta nhất định ra mức cược cao hơn!"
"Ta cũng có thể..."
Thấy những người đó đã thôi ý định tham gia, Phương Tư Ngôn và gã mặt khỉ không kìm được mà nở nụ cười vui vẻ.