Nha đầu thối này mới về ba ngày mà đã thu phục người trong Vân Vương phủ răm rắp thế này...
Vân Tranh cười nói: "Gia gia, con chỉ dạy họ cách đối phó với Tô Dung sáng nay thôi mà."
"Không tin, người có thể hỏi họ xem."
Vân lão vương gia thấy Vân Tranh cười hì hì nhìn mình, ông lập tức sa sầm mặt, trừng mắt lườm nàng một cái, rồi phất tay cho mọi người lui xuống.
Vân lão vương gia lại kéo Vân Tranh hỏi thêm nhiều chuyện, trong đó có việc tại sao nàng lại trở mặt với Tô Dung, và tại sao lại biết trước Tô Dung sẽ tới.
Có những câu hỏi Vân Tranh trả lời thật, có những câu hỏi thì tìm cách nói qua loa cho xong.
Sau khi Vân Tranh rời đi, Vân Hải liền đến bên cạnh Vân lão vương gia, cúi đầu cung kính nói: "Vương gia, tiểu thư thật sự đã thay đổi rất nhiều."
"Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" Vân lão vương gia nhíu mày.
Vân Hải nói: "Là thế này, tiểu thư đã tìm chúng thuộc hạ, dạy chúng thuộc hạ cách đối phó với chiêu trò của Tô Dung. Phải nói rằng, tiểu thư thật sự có tầm nhìn xa trông rộng, Tô gia đại tiểu thư Tô Dung kia đúng là tâm thuật bất chính..."
Vân lão vương gia nghe vậy, mày nhíu chặt, trầm ngâm suy nghĩ một lát.
Dường như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, chân mày ông dần dần giãn ra.
"Vân Hải, Tranh nhi muốn làm gì thì cứ để con bé làm đi, không cần kìm nén thiên tính của nó. Ta tin nó biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm."
Vân Hải nghe lời này, không hề kinh ngạc, ngược lại còn cười như đã dự liệu trước.
"Vâng, Vương gia."
–
Trong Vân Phi Các.
Sau khi Vân Tranh về Vân Phi Các, lại nhốt mình trong phòng, dặn dò không cho bất kỳ ai vào.
Thực ra, trong phòng đã không còn ai.
Trên đường phố bên ngoài xuất hiện thêm một người cải trang thành thiếu niên anh tuấn áo trắng phiêu dật. Thiếu niên đeo nửa chiếc mặt nạ sắt trên mặt, chỉ để lộ nửa gương mặt thanh tú tinh xảo cũng đủ khiến người qua đường phải ngoái nhìn.
Vân Tranh chính là thiếu niên áo trắng sau khi cải trang. Nàng ra ngoài là vì muốn tìm chút đồ ăn cho cục bông nhỏ, và muốn mua ít dược liệu về thử luyện đan.
Nhưng bây giờ nàng không có bao nhiêu bạc.
Kế hoạch trước mắt, chỉ có thể đem bán chỗ huyền phù nàng đã vẽ trong ba ngày nay.
Hắc thị của Đại Sở quốc này, nàng vẫn nhớ ở đâu, chỉ là...
Phải cần một trăm lạng bạc mới vào được!
Điều này khiến túi tiền vốn đã không rủng rỉnh của nàng lại càng thêm khó khăn.
Vân Tranh bất đắc dĩ ôm trán.
Vân Tranh đi vòng vèo một hồi mới tới được một điểm vào của hắc thị.
Có hai người mặc đồ đen đeo mặt nạ bạc, thấy Vân Tranh đi tới, một người hỏi theo phép lịch sự: "Vị các hạ này, có phải muốn vào hắc thị không?"
Vân Tranh gật đầu, "khó khăn" đưa một trăm lạng bạc vào tay một trong hai người áo đen.
"Mời các hạ."
Vân Tranh khẽ gật đầu rồi đi vào. Bên trong rất tối tăm, hơn nữa là những bậc thang nối tiếp nhau đi xuống.