Đám đông xung quanh nghe bài phát biểu hùng hồn đầy xúc động của nàng ta, đều không khỏi đồng cảm, nhao nhao lên án phế vật Vân Tranh kia.
"Đúng vậy, đúng vậy, Vân Tranh này quá đáng quá rồi, lại sai thị vệ ném Tô tiểu thư ra ngoài!"
"Phế vật Vân Tranh này chẳng lẽ quên hết những điều tốt đẹp Tô Dung đã làm cho nàng ta bao năm qua rồi sao?"
"Vân Tranh cút ra đây xin lỗi!"
"Vân Tranh cút ra đây xin lỗi!"
Tô Dung nghe dư luận nhất loạt có lợi cho mình, mi mắt hơi rũ xuống, che đi vẻ đắc ý và nham hiểm trong đáy mắt.
Vân Tranh, ngươi tưởng thế này là hạ bệ được Tô Dung ta sao?
Đừng mơ mộng nữa! "Lòng dân" mà ta khổ tâm gây dựng bao năm qua bằng vẻ ngoài lương thiện dịu dàng, há có thể để loại phế vật như ngươi đánh sập được sao!
Thị vệ trưởng Vân Hải thấy ngày càng nhiều người vây lại, không những không hoảng sợ mà còn bình tĩnh giơ hai tay lên vỗ vỗ.
"Bốp bốp"
Trong nháy mắt, một hàng thị vệ và một hàng nha hoàn từ trong Vân Vương phủ bước ra, tay cầm một đồng tiền đồng, rồi lần lượt ném xuống trước mặt Tô Dung.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ngớ ra.
Những lời lên án Vân Tranh ban nãy đều nghẹn lại trong cổ họng.
Thị vệ trưởng Vân Hải ho nhẹ một tiếng, nói: "Tô tiểu thư kể chuyện nghe động lòng người quá, đây là tiền đồng tiểu thư nhà ta sai huynh đệ tỷ muội thưởng cho ngươi."
"Còn về tại sao là tiền đồng mà không phải bạc, Vân Tranh tiểu thư nhà ta nói là do màn biểu diễn của ngươi vụng về lại khoa trương, quá kém, cho nên mới trừ tiền."
Tiếng vỗ tay "bốp bốp" vang lên đều tăm tắp. Nhìn kỹ lại, thì ra là các thị vệ và nha hoàn của Vân Vương phủ đang gật đầu tán thưởng vỗ tay.
Tô Dung nhìn những đồng tiền đồng rơi lả tả trên mặt đất, tức đến cằm cũng run lên không ngừng.
Khinh người quá đáng!
Đám đông vây xem bị chiêu trò lố bịch này làm cho ngây người, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
"Tiểu thư nhà ta còn nói, người không định chửi nhau giữa phố với ngươi đâu, mời ngươi cút về cho nhanh." Vân Hải nói với vẻ lịch sự.
Nói xong, Vân Hải phất tay dẫn người Vân Vương phủ về phủ, từ từ đóng cổng lớn lại.
Mà lúc này, Tô Dung thân hình nhếch nhác đứng trước cổng Vân Vương phủ, trông vô cùng nực cười.
Tô Dung siết chặt nắm đấm, móng tay sắc nhọn đâm rách da thịt mà nàng ta như không hề hay biết, đột ngột xoay người chạy về, ngay cả hai nha hoàn cũng mặc kệ.
Lúc này –
Tại Vân Vương phủ, đông đảo thị vệ, nha hoàn, quản sự và ám vệ tập trung trước đại sảnh.
Còn Vân Tranh đứng sau lưng Vân lão vương gia.
Vân lão vương gia trầm giọng: "Nói! Chuyện tốt các ngươi làm hôm nay, tại sao chỉ có một mình bổn vương là hoàn toàn không biết?"
Nguyệt Quý yếu ớt giơ tay trong hàng ngũ: "Vương gia, Nguyệt Quý cũng không biết ạ."
Vân lão vương gia liếc nàng một cái, Nguyệt Quý vội vàng hạ tay xuống.
Cả sảnh lặng ngắt như tờ.
Vân lão vương gia túm lấy Vân Tranh đang lơ đãng phía sau lôi ra, sa sầm mặt mày hỏi: "Nha đầu thối, rốt cuộc con đã giấu gia gia chuyện gì?"