Chương 37

Tô Dung vừa định nói gì đó, trên mặt đã ăn một cái tát nóng rát.

Tô Dung bị đánh đến người siêu vẹo, khóe miệng rỉ ra một vệt máu.

Vân Tranh một tay túm tóc Tô Dung, bắt Tô Dung ngẩng đầu lên. Vân Tranh ghé sát vào tai nàng ta, giọng nói hạ thấp tựa ác ma khiến người ta rợn tóc gáy: "Tô Dung, trước đây không tính toán với ngươi là vì xem ngươi là bạn bè. Nhưng ngươi hình như mắc chứng hay quên thì phải, hoàn toàn không nhớ chuyện ngày đó đánh roi rồi đẩy ta xuống vách núi sao?"

Tô Dung vừa nghe, lòng hoảng sợ tột độ.

Tô Dung vốn tưởng Vân Tranh sẽ không tính toán, nếu không sao nàng ta lại để lâu như vậy mà không hề rêu rao chuyện mình tàn sát Vân Tranh cho mọi người biết.

"Tô Dung, vận rủi của ngươi sắp tới rồi, cứ chờ xem."

Vân Tranh nói xong, buông tay ra.

Mà Tô Dung cũng nhân lúc Vân Tranh không đề phòng, muốn đánh lén Vân Tranh.

Chỉ thấy trên mặt Vân Tranh không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có vẻ mặt nắm chắc phần thắng. Môi đỏ của nàng khẽ nhếch lên: "Ách vận tới!"

Trong khoảnh khắc đó, mấy chục ám vệ của Vân Vương phủ ồ ạt lao ra, đồng loạt tấn công về phía Tô Dung! Người sau mạnh hơn người trước.

Tô Dung bị tấn công bất ngờ, chật vật né tránh.

Hai nha hoàn Tô Dung mang theo, một người bị thương, một người ngây ra đứng bên cạnh.

"Đừng đánh chết là được." Vân Tranh ra lệnh: "Còn hai nha hoàn này, trói lại cho ta."

Tiểu Bích và người còn lại bị thị vệ Vân Vương phủ trói chặt.

Một mình Tô Dung đương nhiên không địch lại nhiều ám vệ của Vân Vương phủ như vậy. Điều khiến nàng ta tức giận nhất là, con tiện nhân Vân Tranh kia sai người mang ghế dựa tới, ngồi xem một cách thoải mái, ánh mắt vừa chế nhạo vừa mỉa mai.

Hồi lâu sau, cả người Tô Dung thê thảm ngã trên mặt đất, không còn dáng vẻ như lúc mới tới.

"Được rồi."

Vân Tranh hô một tiếng, các ám vệ đều dừng tay đứng sang một bên, chờ lệnh của Vân Tranh.

Vân Tranh đứng dậy, chỉ bừa một ám vệ, nói: "Ngươi, xé rách áo khoác ngoài trên người nàng ta ra, vì chiếc áo khoác này là do ta trả tiền mua cho nàng ta. Đúng rồi, còn cả dây chuyền ngọc tinh, trâm cài tóc vàng đuôi phượng của nàng ta nữa, đều lấy về đây cho ta!"

Ám vệ bị chỉ định giật giật khóe miệng. Hắn đường đường là một đấng nam nhi, đi xé quần áo tiểu cô nương nhà người ta, có phải là hơi...

"Sao? Còn không đi?" Vân Tranh nở nụ cười rạng rỡ, giọng điệu cao lên mang theo hơi thở áp bức.

Ám vệ kia chạm phải ánh mắt của Vân Tranh, toàn thân bất giác rùng mình.

Hắn lập tức tiến lên, hai tay túm lấy áo khoác ngoài của Tô Dung, mạnh mẽ xé toạc.

Khiến Tô Dung hét lên một tiếng, tức giận quát: "Buông ta ra! Ta là đích nữ Tô gia, người của Vân Vương phủ các ngươi không được đối xử với ta như vậy!"

"Vân Tranh, mau bảo hắn dừng tay! Tỷ tỷ biết muội thích Tam hoàng tử Sở Duẫn Hành, nếu để Tam hoàng tử biết muội sai ám vệ làm chuyện hoang đường như vậy, e rằng sẽ..."