Tiểu Bích nói: "Tiểu thư, người đừng giải vây cho phế vật đó nữa! Nàng ta không đáng!"
Nha hoàn còn lại cũng khuyên nhủ. Ba người diễn một màn kịch lớn ngay ngoài cửa Vân Phi Các.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên từ trong Vân Phi Các: "Là ai đang sủa ở cửa nhà bản tiểu thư vậy?"
Mọi người lập tức nhìn theo tiếng nói, đập vào mắt là một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành mặc bộ váy đỏ rực như lửa đang đi tới.
Hai ngón tay nàng kẹp một cây bút lông, lơ đãng xoay tròn. Điều kỳ lạ là đầu bút lại không hề văng ra giọt mực nào.
Trong mắt Tô Dung lóe lên vẻ sâu thẳm, nhưng biến mất trong nháy mắt.
Là Vân Tranh!
Nhưng không phải nàng ta chết rồi sao?
Chẳng lẽ mạng lớn thật sự sống sót được?
Nhưng con tiện nhân Vân Tranh này sau khi sống lại, lại không hề vạch trần nàng ta...
Trong lúc lòng Tô Dung hơi trĩu xuống, nàng ta cũng chú ý thấy trạng thái bây giờ của Vân Tranh hoàn toàn khác trước.
"Vân Tranh muội muội, ta có chuyện muốn nói với muội." Tô Dung tuy cười, nhưng giọng điệu lại mang ý không thể từ chối.
"Đợi một lát." Vân Tranh đáp.
Nụ cười của Tô Dung cứng lại, sau đó khẽ gật đầu hỏi: "Vân Tranh muội muội định làm gì sao?"
"Đánh chó."
Không đợi mọi người kịp phản ứng, cây bút lông Vân Tranh kẹp giữa hai ngón tay đã phóng thẳng về phía mặt Tiểu Bích trong nháy mắt. Tiểu Bích sợ đến mức hoa dung thất sắc.
"A a..."
Tiếng kêu thảm thiết the thé bén nhọn vang vọng không ngừng.
Khi lông bút chạm vào mặt Tiểu Bích, trong khoảnh khắc liền trở nên cứng rắn như kim, rạch nát mặt Tiểu Bích, máu tươi đầm đìa.
Tô Dung thấy cảnh này, đồng tử hơi co lại.
Sau khi Tô Dung phản ứng lại, vội vàng nói với Vân Tranh: "Dừng tay, Vân Tranh!"
Vân Tranh nhún vai nói: "Ta có ra tay đâu. Nếu ngươi muốn giúp con chó nhà ngươi thì tự mình ra tay đi chứ."
Dáng vẻ "tùy ngươi" của Vân Tranh khiến Tô Dung gần như nghiến nát răng. Cây bút như ám khí này, con tiện nhân kia lấy được từ đâu ra?
"Tiểu thư, cứu... cứu nô tỳ!" Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Bích lại vang lên.
Cây bút lông kia cứ đuổi theo đâm Tiểu Bích. Tiểu Bích tuy có tu vi Linh Giả thất giai, nhưng hoàn toàn không làm gì được cây bút lông này.
Tô Dung khẽ lật tay, một luồng linh lực từ lòng bàn tay nàng ta tuôn ra, ngay sau đó đánh về phía cây bút lông kia. Linh lực thuộc về Linh Sư lục giai bất ngờ xuất hiện.
"Loảng xoảng"
Cây bút lông rơi xuống đất, trở lại hình dạng ban đầu, thậm chí còn bị hư hại.
Tô Dung thấy cảnh này, trong lòng vô cùng đắc ý kiêu ngạo. Nàng ta quay đầu nhìn Vân Tranh, ẩn chứa ý khıêυ khí©h: "Ngại quá, Vân Tranh muội muội, tỷ tỷ nhất thời ra tay không biết nặng nhẹ, làm hỏng bút của muội rồi, muội không trách tỷ tỷ chứ?"
Vân Tranh giật giật khóe môi: "Bao năm nay ngươi làm hỏng, lấy đi bao nhiêu đồ của ta như vậy, ta còn chưa trách ngươi..."
Tô Dung nghe vậy, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Bốp——"