Cục bông nhỏ dường như đã hiểu lời nàng nói, nó chạy tới dụi dụi vào thân thể thần thức của Vân Tranh, "chít chít" kêu hai tiếng.
Vân Tranh nhếch môi, ánh mắt trở nên dịu dàng.
"Tranh nhi, thần thú kia?"
Lời của Vân lão vương gia kéo Vân Tranh về thực tại. Thấy dáng vẻ vừa mừng rỡ vừa lo âu của ông, lòng nàng ấm lại.
"Gia gia, con biết chừng mực mà. Con sẽ không dễ dàng để người khác phát hiện cục bông nhỏ là thần thú đâu." Vân Tranh trấn an.
Vân lão vương gia thở dài một hơi, ông nhìn nàng chăm chú: "Trước kia gia gia luôn che giấu thực lực thiên phú của cha con, khiến nó chưa bao giờ được tỏa sáng trước mặt mọi người, đó là điều tiếc nuối của gia gia."
"Gia gia cứ luôn sợ này sợ nọ, thành ra lại tự trói buộc tay chân mình. Thế giới này, chỉ có cường giả vi tôn, cường giả vi công đạo."
"Tranh nhi, con cứ mặc sức tỏa sáng đi, gia gia sẽ ở phía sau hộ tống cho con!"
Đến hôm nay ông mới biết, Tranh nhi sau khi có thể tu luyện lại tự tin ngông cuồng, thần thái phi dương đến vậy...
Con cháu Vân gia ông nên như thế!
Vân Tranh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lão gia tử tóc đã hoa râm này, trong lòng dâng lên cảm xúc ấm áp khó tả.
"Con sẽ!"
Vân Tranh và Vân lão vương gia đã trò chuyện rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Vương phủ nhận được một tấm thiệp mời từ hoàng thất Đại Sở quốc.
Tấm thiệp mời này rơi vào tay Vân Tranh. Nàng cầm tấm thiệp, bắt đầu nhớ lại những chuyện liên quan đến hoàng thất Đại Sở quốc.
"Tiểu thư, trước đây Bách Hoa Yến do Thái hậu tổ chức đều không mời người, sao hôm nay lại thế này?" Nguyệt Quý nhíu mày.
"Kẻ muốn mời ta e rằng là người khác." Vân Tranh khẽ nhếch môi đỏ.
Nguyệt Quý ngơ ngác khó hiểu nhìn Vân Tranh.
Vân Tranh đưa tay gõ nhẹ lên đầu Nguyệt Quý, cười nói: "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Tiểu Nguyệt Quý, mau đi chuẩn bị cho ta ít giấy bút."
Nguyệt Quý xoa trán, nghe Vân Tranh đòi "giấy bút", vẻ mặt có chút kỳ quái.
Tiểu thư bình thường không thích luyện chữ đọc sách, nói là cứ nhìn thấy là đau đầu, hôm nay sao lại thế này? Nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn không hỏi ra miệng.
Sau khi Nguyệt Quý mang giấy bút tới, Vân Tranh liền kiếm cớ nhốt mình trong phòng, rất lâu sau cũng không thấy ra.
Vân Tranh cầm bút lông lên, bắt đầu vẽ vẽ viết viết một cách thành thục lưu loát.
Nếu có phù văn sư hiếm có ở đây, e rằng sẽ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Tốc độ của nàng ban đầu hơi chậm, đợi sau khi quen thuộc, bàn tay cầm bút lông của nàng nhanh đến mức chỉ còn lại một bóng ảnh mờ ảo.