Chương 33

Người Phương gia đứng rất gần Phương Diễm, đương nhiên ngửi thấy mùi hôi thối trên người hắn.

Đây rốt cuộc là loại chim thú quái quỷ gì vậy?

Bọn họ cũng muốn tránh xa Phương Diễm một chút, chỉ sợ sau khi bị Phương Diễm phát hiện, khó tránh khỏi một trận trách phạt hoặc giáo huấn nào đó.

Phương Diễm dẫn người Phương gia vội vã quay về.

Đám đông vây xem thấy không còn gì để hóng, liền giải tán.

Vân Tranh cũng theo Vân lão vương gia về phủ.

Trong đại sảnh, Vân lão vương gia ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng đang đứng trước mặt.

"Các ngươi lui ra hết đi." Vân lão vương gia phất tay, cho những người không liên quan trong đại sảnh lui xuống.

"Vâng, Vương gia."

"Con có gì muốn nói không?" Vân lão vương gia nhìn chăm chú hỏi.

Vân Tranh giơ tay lên, một cục bông nhỏ màu trắng đáng yêu đột nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay nàng: "Tất cả chuyện này đều do nó mà ra."

"Chuyện gì vậy?"

Vân lão vương gia nghi hoặc nhíu mày. Ông đứng dậy, đi tới trước mặt Vân Tranh, cẩn thận quan sát cục bông nhỏ này một lượt, nhưng vẫn không thấy có gì khác thường.

Vân Tranh nhăn nhó gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, giọng điệu trách móc nói: "Tên này là thần thú."

Nàng không có tiền cũng không có linh vật để nuôi thần thú, thần thú này đi theo nàng, chẳng phải sẽ chết đói sao?

Trong mắt Vân lão vương gia lóe lên vẻ kinh hoàng, tâm trạng chấn động hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

"Đây là thần thú mà gần đây có lời đồn sẽ xuất thế ở rừng Như Diễm sao?"

Vân Tranh nghĩ ngợi rồi gật đầu.

Vân lão vương gia vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thần thú có "phong cách độc lạ" như vậy, càng nhìn càng nghi ngờ, hỏi: "Nó thật sự là thần thú sao?"

"Chít chít."

Cục bông nhỏ bất bình tức giận, uy áp thần thú lập tức tràn ngập đại sảnh.

Vân Tranh lập tức nhét nó về không gian khế ước, dùng thần thức nghiêm túc nói với nó: "Sau này không có lệnh của ta, không được để lộ khí tức thần thú!"

"Chít chít." Cục bông nhỏ ấm ức kêu một tiếng.

Giọng Vân Tranh hơi lạnh đi: "Ngươi đã chọn ta làm chủ nhân thì không được tùy tiện làm bậy."

Cục bông nhỏ cúi đầu rụt cổ lại.

Vân Tranh thấy vậy, lòng không khỏi mềm đi, sau đó nói với giọng thấm thía: "Ngươi có biết bao nhiêu kẻ đang thèm muốn ngươi không? Chuyện ngươi là thần thú nếu để lộ ra ngoài, e rằng vô số người sẽ đến cướp ngươi đi. Ngươi và ta đã ký sinh tử khế ước, nếu ta chết, ngươi cũng không thể sống."

"Ngươi bây giờ vẫn còn trong giai đoạn ấu niên, chỉ có thể đối đầu với người cảnh giới Linh Hoàng mà thôi."