Lão vương gia ơi, sao lại cứ để mặc tiểu thư làm bậy vậy!
Khoảng hai canh giờ sau, Vân Tranh và Vân lão vương gia cùng đứng dậy. Vân Tranh sai thị vệ thu dọn ghế dựa cùng linh quả, linh trà các thứ mang về phủ.
Thị vệ Vân Vương phủ như được đại xá, vội vàng bê ghế dựa các thứ chạy vào trong. Lúc này, tâm trạng căng thẳng thấp thỏm mới hơi thả lỏng.
Đám đông vây xem: "..."
Sao hai ông cháu này lại nỡ bỏ việc ngồi xem thoải mái vậy?
Đám đông vây xem đứng đến chân cẳng hơi tê mỏi, đặc biệt là cổ vô cùng đau nhức, vì đã ngẩng đầu xem bọn họ đánh nhau hơn hai canh giờ.
Hai ông cháu đứng nghiêm chỉnh quan sát.
Không ai bắt bẻ được chút nào.
Khoảng thời gian một nén hương sau, cuối cùng linh bảo đã bị chấp sự trưởng lão của Linh Thiên Phách Mại Hội giành được trong gang tấc.
Vì Linh Thiên Phách Mại Hội có lai lịch lớn, các cường giả khác cũng không dám nảy lòng tham.
Các cường giả khác tự thấy mất hứng, không ở lại lâu, liền quay về chữa thương.
Trước cổng Vân Vương phủ, chỉ còn chấp sự trưởng lão của Linh Thiên Phách Mại Hội và Phương Diễm đứng tại chỗ.
Nhìn qua thì Phương Diễm trông thê thảm hơn, trên người bị thương nhiều chỗ, nửa bên má bầm tím sưng đỏ, trông khá tức cười.
Vị chấp sự trưởng lão kia khẽ gật đầu chào Vân lão vương gia và Vân Tranh, rồi cất hộp gỗ vào nạp giới, rời đi.
Phương Diễm lạnh lùng hung ác liếc Vân Tranh một cái, rồi mới sải bước rời đi.
Vân Tranh lại không bỏ qua sát ý ẩn giấu nơi đáy mắt hắn. Nàng nhếch môi cười, nói: "Phương gia chủ, ta khuyên ngươi đừng đi đường bình thường, nếu không, có thể sẽ gặp vận rủi đó nha."
"Nói bậy!"
Phương Diễm quay đầu trừng mắt nhìn Vân Tranh, cười lạnh quát.
Vân Tranh thờ ơ nhún vai, ra vẻ tiếc nuối thở dài: "Không tin thì thôi vậy."
Phương Diễm không muốn ra tay với một vãn bối trước mặt mọi người, nghiến răng nén cơn tức giận trong lòng xuống, sau đó nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đại Sở quốc sẽ sớm không còn Vân Vương phủ nữa đâu!
Phương Diễm dẫn người Phương gia cùng rời đi. Nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên có một đống vật thể không rõ từ đâu rơi trúng đỉnh đầu hắn một cách chuẩn xác.
Ngay sau đó, từng đống từng đống cứ thế rơi trúng những bộ phận khác trên người hắn.
Người Phương gia vội vàng lùi lại mấy bước.
Đám đông vây xem càng kinh hãi nhìn tình cảnh của Phương Diễm, rồi ngẩng đầu nhìn lên, một đàn chim thú đang bay ngang qua bầu trời.
Phương gia gia chủ bị phân chim rơi trúng người!