Chương 29

"Ầm——" "Bang——" "Keng——"

Đủ loại âm thanh tấn công, tranh đoạt vang lên hỗn loạn. Tất cả mọi người lao vào đánh thành một đám, tốc độ nhanh đến hoa cả mắt.

Xung quanh có rất nhiều bá tánh tụ tập đến xem, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn trận hỗn chiến này.

"Chuyện gì thế này? Sao họ lại đánh nhau vậy?"

"Vừa rồi Vân Vương phủ có cột sáng trắng phóng lên trời, nên mới kéo tới nhiều cường giả như vậy."

"Chiếc hộp gỗ kia chắc là nguồn gốc của ánh sáng trắng dữ dội đó!"

"Thảo nào bọn họ vừa tấn công vừa tranh giành cái hộp gỗ kia."

Bá tánh Đại Sở quốc bàn tán một hồi, bất giác nhìn về phía Vân Tranh đang đứng ở cổng Vân Vương phủ. Chỉ thấy nàng vịn tay đứng đó, dáng vẻ nhàn nhã ung dung nhìn đám người hỗn chiến.

Bá tánh không hiểu sao lại cảm thấy nàng có dáng vẻ như nắm chắc phần thắng trong tay, coi thường thiên hạ...

Bọn họ tranh giành sống chết như vậy, cứ như thể đang diễn một vở kịch cho nàng xem.

Thật kỳ lạ!

Đây còn là vị Vân đại tiểu thư phế vật rụt rè nhút nhát lại tự ti Vân Tranh kia sao?!

Nhìn kỹ lại lần nữa, Vân Tranh đã kéo Vân Cảnh Thiên ra đứng xem kịch vui ngay trước cổng nhà mình rồi.

"Tranh nhi, linh bảo kia..." Vân lão vương gia ngập ngừng hỏi.

Vân Tranh lập tức nháy mắt với ông, tinh nghịch mà láu lỉnh, như một con tiểu hồ ly.

Vân Tranh cười nói: "Gia gia, đừng lo, con biết mình đang làm gì mà."

Vân lão vương gia thấy ánh mắt kiên định như vậy của nàng, bất giác cũng thấy yên lòng.

Ông lén truyền âm cho Vân Tranh: "Tranh nhi, có phải con đang đùa bỡn bọn họ như khỉ không?"

Vân Tranh cười mà không đáp.

Vân lão vương gia thấy vậy cũng đoán được phần nào, tâm trạng vui vẻ lập tức tăng lên mấy phần.

Mà lúc này, tại một khách điếm cách Vân Vương phủ không xa, trong căn thượng phòng ở lầu ba, có một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh và một lão già trông có vẻ ẻo lả đang đứng đó.

"Hoàng thượng, chúng ta có cần phái người đi tranh đoạt linh bảo kia không?" Giọng nói như vịt đực vang lên.

Sở Thừa Ngự bình tĩnh lắc đầu.

Ông đứng bên cửa sổ, ngước mắt nhìn động tĩnh cách đó không xa, và cả tiểu cô nương khoảng mười bốn, mười lăm tuổi mặc váy trắng kia, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa mang theo ý vị khó dò.

"Lâm công công, ngươi nói xem Vân Tranh kia có giống mẹ nàng không?"

Lão thái giám Lâm công công nghe vậy, mặt thoáng vẻ kinh ngạc. Ông ta nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ hai giây liền thu hồi tầm mắt.