Mọi người nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy trắng đang đứng phía dưới, hai tay nâng một chiếc hộp.
Chiếc hộp tỏa ra sức hấp dẫn vô hình.
Vân Tranh cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn các vị "cường đạo" trên mái nhà, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti, vô cùng phóng khoáng.
"Đây là ai?"
"Là phế vật của Vân Vương phủ đó!"
"Nhưng mới mấy ngày không gặp, khí chất của nàng ta thay đổi nhiều thật."
Có người híp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp Vân Tranh đang nâng trên tay: "Thứ nàng ta đang cầm chính là linh bảo phát ra ánh sáng trắng lúc nãy sao?"
Vân Tranh thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, tươi cười nói: "Linh bảo chỉ có một, chắc chắn là không đủ chia rồi. Nếu ta chia cho vị tiền bối nào, các vị tiền bối khác sẽ lại nói ta thiên vị..."
"Hay là thế này, lát nữa ta sẽ đặt linh bảo ở cổng lớn Vân Vương phủ, các vị nếu muốn thì sao không tự mình tranh giành lấy?"
Không ít người cảm thấy nàng nói có lý. Nhưng tranh giành ở cổng lớn Vân Vương phủ thì đúng là hơi mất mặt.
Vân Tranh nói thêm: "Các vị thật sự không cần sao? Đây là linh bảo ta vô tình nhặt được trong rừng Như Diễm đấy. Đeo nó trên người khiến ta cảm thấy thân tâm nhẹ nhõm một cách khó hiểu."
"Nếu các vị tiền bối không tới, e rằng nó đã bị ta nuốt vào bụng rồi. Biết đâu nó có thể giúp thân thể phế vật này của ta tu luyện lại từ đầu..."
Nói xong, Vân Tranh vô tình để lộ vẻ mặt cô đơn buồn bã.
Trong số đó có người thấy vậy, lập tức quyết định luôn, đồng ý để linh bảo ở trước cổng Vân Vương phủ.
"Cứ quyết định vậy đi! Các người cũng đừng bắt nạt một tiểu cô nương nữa. Tiểu cô nương khó khăn lắm mới quyết định nhường linh bảo ra, các người còn muốn thế nào?" Một vị lão đại của thế lực nào đó lên tiếng.
"Đúng vậy, đúng vậy." Vẫn có người còn sót lại chút lương tâm.
"Nhanh lên đi, ta muốn xem thử rốt cuộc đây là linh bảo gì!"
Cuối cùng, Vân Tranh nâng hộp đứng trước cổng lớn. Phía trước cổng đã có một vòng người vây quanh, trong đó có gia chủ của tam đại gia tộc, quản sự của Bách Thảo Đường, một vị trưởng lão của Linh Thiên Phách Mại Hội, vân vân.
Từng người một nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nàng đang nâng như hổ đói vồ mồi. Vân Tranh khẽ cong môi.
"Các vị tiền bối, đỡ lấy!" Vân Tranh hét lớn.
Tiếng hét vừa dứt, chiếc hộp gỗ liền bị Vân Tranh tung lên cao.