Trước khi cô cô hôn mê, quả thực có qua lại thân thiết với Phương Tri Nguyễn này, gia gia vốn định từ chối.
Nhưng Phương Tri Nguyễn kia nói năng tỏ vẻ bi thương thống thiết, gia gia nghĩ đến tình tỷ muội khăn tay giữa nàng ta và cô cô, nên đã cho nàng ta vào thăm.
Không ngờ, Phương Tri Nguyễn này lại mang lòng dạ độc ác như vậy, muốn lặng lẽ mưu hại cô cô.
Vân Vương phủ ông đã tha cho Phương Tư Ngôn kia rồi, vậy mà bây giờ Phương gia vẫn không từ bỏ ý định, muốn đầu độc con gái ông! Bảo sao gia gia không nổi trận lôi đình?
Dòng suy nghĩ của Vân Tranh dừng lại ở đây, đôi mắt đen láy lạnh lẽo như băng. Hay cho một Phương gia vong ân bội nghĩa!
Đột nhiên, một tiếng "chít chít" yếu ớt kéo nàng về thực tại.
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm vào khối nhỏ đang nhô lên dưới lớp chăn bên cạnh.
Nàng lật chăn lên, đập vào mắt là một cục bông nhỏ trắng như tuyết.
Đôi mắt màu lưu ly của nó đang nhìn nàng chăm chú, nàng gần như có thể thấy rõ bóng mình trong đó.
"Sao lại là ngươi?" Vân Tranh kinh ngạc.
Rõ ràng nàng đã cắt đuôi nó rồi, sao nó lại lặng lẽ bám theo được chứ!
"Chít chít." Cục bông nhỏ hất cằm lên.
Vân Tranh: "..." Nghe không hiểu.
Cục bông nhỏ chạy về phía nàng, bốn cái chân ngắn đến mức gần như không thấy lại chạy cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chạy đến lòng bàn tay nàng đang đặt trên mặt giường.
"A!"
Vân Tranh không kịp đề phòng bị cắn rách ngón tay, đau đến kêu khẽ một tiếng.
Đột nhiên, một luồng sáng trắng mãnh liệt bao phủ lấy nàng trong phòng.
Ánh sáng trắng mãnh liệt đó xuyên thủng mái nhà, phóng thẳng lên trời!
"Lấy danh nghĩa Thượng Cổ Thần Thú Bạch Hổ, ta cùng ngươi lập khế ước!"
Một giọng nói non nớt của bé trai vang lên trong đầu nàng. Dưới chân nàng và cục bông nhỏ, một trận pháp khế ước màu trắng đang xoay tròn.
Trên bầu trời Vân Vương phủ, mây gió cuộn trào, ánh sáng trắng mãnh liệt phóng thẳng lên trời, khiến các thế lực và cường giả khắp Đại Sở quốc lũ lượt kéo tới.
Đại Sở quốc, Hoàng cung.
"Vị trí phát ra ánh sáng trắng đó ở đâu?" Người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng kim híp mắt, trầm giọng hỏi lão thái giám bên cạnh.
Lão thái giám nhìn mấy lần, lòng có chút kinh ngạc: "Bẩm Hoàng thượng, nô tài nhìn thì thấy đó là hướng Vân Vương phủ ạ."
"Vân Vương phủ..." Sở Thừa Ngự khẽ thì thầm, mi mắt hơi rũ xuống, dường như đang nhớ lại nhiều chuyện xưa.
Trầm ngâm hồi lâu, ông mới lên tiếng: "Trẫm đã lâu không đến Vân Vương phủ xem sao rồi. Bãi giá Vân Vương phủ!"