"Gia gia, người định đưa con đi đâu vậy?" Vân Tranh hỏi.
Vân Cảnh Thiên nghe vậy, thân hình như còng xuống, giọng nói cũng yếu đi rất nhiều: "Gặp cô cô của con lần cuối."
Đồng tử Vân Tranh hơi co lại: "Cô cô sao rồi ạ?"
Vân Cảnh Thiên thở dài một hơi, nét mặt trĩu nặng ưu phiền và đau khổ.
"Con tự mình vào xem đi."
Trong ký ức, cô cô Vân Diệu tuy bị liệt và hôn mê, nhưng không hề có dấu hiệu sắp chết...
Đến sân viện của cô cô, Vân Tranh đẩy cửa phòng ra, suýt nữa bị mùi thuốc nồng nặc làm cho sặc sụa. Trong phòng tối tăm không ánh sáng, nữ tử trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch gầy gò, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không cảm nhận được.
Sắc mặt Vân Tranh hơi thay đổi.
Trên người cô cô có khí vận rủi quấn quanh. Chính khí vận rủi đó đã làm bệnh tình của cô cô nặng thêm, khiến bà ấy thoi thóp.
"Gia gia, đóng cửa lại giúp con."
Nàng nói với Vân Cảnh Thiên một câu, rồi lập tức đi đến bên giường Vân Diệu.
Nàng dùng linh khí rạch nhẹ đầu ngón tay, trong khoảnh khắc, đầu ngón tay rỉ ra một giọt máu tươi. Nàng dùng đầu ngón tay vẽ một phù văn giữa không trung một cách thành thục lưu loát.
Sau khi Vân Tranh vẽ xong, bàn tay thon thả khẽ giương lên, đẩy phù văn bay về phía l*иg ngực Vân Diệu.
Phù văn nhanh chóng ẩn vào trong cơ thể Vân Diệu.
Vân Cảnh Thiên vừa đóng cửa xong nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc trừng lớn mắt hỏi: "Tranh nhi, con đang làm gì vậy?"
Vân Tranh đáp: "Gia gia, nhất thời con không giải thích ngay được, nhưng con sẽ không làm hại cô cô đâu."
Vân Cảnh Thiên bán tín bán nghi gật đầu.
Được Vân Cảnh Thiên đồng ý, Vân Tranh bắt đầu nhìn Vân Diệu. Đôi mắt đen láy của nàng lập tức biến thành màu đỏ rực yêu dị. Trong mắt nàng, luồng khí vận trong các nội mạch của Vân Diệu đều hiện rõ mồn một.
Trong bụng cô cô có một hạt châu màu đen nhánh, chính là nguồn gốc của khí vận rủi kia.
Vẻ mặt Vân Tranh trở nên nghiêm túc, ánh đỏ yêu dị trong mắt khẽ lóe lên. Nàng đưa tay vén chăn của cô cô lên, sau đó áp lòng bàn tay lên bụng bà, thầm vận linh lực để hút hạt châu đen nhánh kia ra...
Chỉ là, với linh lực Linh Giả thất giai của nàng, căn bản không đủ để hút hạt châu ra.
Vân Cảnh Thiên đứng bên cạnh thấy đôi mắt Vân Tranh lại có màu đỏ rực yêu dị, hơn nữa trên người nàng còn có dao động linh lực, trong lòng không khỏi chấn kinh, ngay sau đó là vẻ mặt nặng nề.
Nó đã giải trừ phong ấn rồi?