Chương 20

——

Vân Tranh ra khỏi khu vực nội vi của rừng Như Diễm, đặt cục bông nhỏ ở một nơi tương đối không có nguy hiểm rồi cất bước rời đi.

Nhưng cục bông nhỏ kia cứ lẽo đẽo bám theo sau Vân Tranh, như một cái đuôi nhỏ.

Vân Tranh bất đắc dĩ dừng bước, hung dữ nói: "Nhớ kỹ, rừng Như Diễm mới là nhà của ngươi, không được đi theo ta nữa. Còn đi theo, ta sẽ làm thịt ngươi nấu món thịt kho tàu!"

Cục bông nhỏ sợ hãi rụt người lại.

"Chít chít."

Vân Tranh cảnh cáo xong liền vận khởi linh lực, dùng tốc biến nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tốc độ của nàng còn nhanh hơn cả Đại Linh Sư.

Nửa khắc sau, nàng cuối cùng cũng ra khỏi rừng Như Diễm.

Nàng kéo khăn che mặt xuống, hít sâu một hơi, hai tay chống nạnh nhìn lên trời, mỉm cười.

"Tiểu thư, thật sự là người sao?" Một giọng nói mừng rỡ vang lên.

Vân Tranh nghe vậy, ngẩng mắt nhìn lên, một tiểu cô nương thanh tú mặc trang phục nha hoàn đang lao về phía nàng.

Vân Tranh bất ngờ bị ôm chầm lấy, có chút không quen đẩy nhẹ ra, nhưng lại bị ôm chặt hơn.

Vân Tranh: "..."

"Tiểu thư, sao người có thể tự mình đến rừng Như Diễm chứ? Hai ngày không về vương phủ, lão vương gia lo chết đi được." Nha hoàn Nguyệt Quý sụt sịt mũi, giọng nói mang theo tiếng khóc.

Phía sau Nguyệt Quý còn có một đám thị vệ Vân Vương phủ đi tìm Vân Tranh. Khi nhìn thấy Vân Tranh, họ vừa mừng rỡ vừa yên tâm hơn nhiều.

Tuy đã yên tâm, nhưng không ít người trong đội thị vệ nhìn Vân Tranh với ánh mắt trách móc.

Vân Tranh đẩy Nguyệt Quý ra, xoa đầu nàng ấy, nói: "Chúng ta về thôi."

"Vâng." Nguyệt Quý mắt rưng rưng nhìn Vân Tranh.

Thị vệ trưởng dẫn đầu là Vân Hải nhìn thấy chiếc áo choàng đen rộng thùng thình kiểu nam trang trên người Vân Tranh, lòng thắt lại, tiểu thư lẽ nào đã bị...

Điều hắn chú ý được, những người khác cũng chú ý tới, bao gồm cả Nguyệt Quý.

Nguyệt Quý vừa mắt rưng rưng vừa lộ vẻ áy náy, khiến Vân Tranh thấy đau cả đầu.

Vân Tranh giải thích: "Ta không sao, y phục của ta bị linh thú làm rách, được một vị quý nhân cho mượn y phục thôi. Hơn nữa, chủ nhân của chiếc áo choàng đen này sao có thể để mắt đến ta được chứ?"

Mọi người nghe vậy, đều nhìn về chiếc áo choàng đen nàng đang mặc. Đường thêu và chất liệu vải của áo đều thuộc hàng thượng phẩm, căn bản không thể mua được trên thị trường.

Chẳng lẽ đúng như lời tiểu thư nói?

Dù không phải cũng phải là thế!

Nguyệt Quý nói: "Tiểu thư, Nguyệt Quý tin người."

Các thị vệ khác cũng nhao nhao tỏ ý tin tưởng.