Đôi mắt nó lại rất đẹp, một đôi mắt trong như lưu ly.
Vân Tranh nhấc nó lên, đặt vào lòng bàn tay, nói: "Nhóc con, có phải ngươi bị lạc đường không? Đây không phải là nơi ngươi nên đến."
"Chi chi." Cục bông nhỏ phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Vân Tranh bị vẻ đáng yêu của nó làm cho mềm lòng.
Đúng lúc này, một tia sét còn lớn hơn đánh xuống hang động, khiến nó vỡ tan tành.
Cục bông nhỏ dường như bị giật mình, nhanh như chớp chui vào trong tay áo nàng.
Vân Tranh thậm chí có thể cảm nhận được một vật nhỏ đang bám trên cánh tay mình, cảm giác hơi nhồn nhột.
"Đừng sợ, nó không đánh trúng ngươi đâu." Vân Tranh cách lớp áo bào khẽ vỗ về nó.
Cục bông nhỏ dường như đã yên tâm hơn, nằm im không động đậy.
Mây đen tan đi, bầu trời quang đãng trở lại, ánh nắng chiếu rọi xuống mặt đất.
Bầy thú như nhận được mệnh lệnh, đồng loạt chạy tán loạn về các hướng khác nhau.
Mọi người kinh ngạc, vội nhảy tới phía trên hang động đã cháy đen thành tro để kiểm tra.
Có người còn chưa từ bỏ ý định, bắt đầu đào bới.
"Chuyện gì thế này? Thần thú đâu rồi?"
"Lôi kiếp đã qua, vậy Thần thú ở đâu?"
"Hang động bị đánh thành tro bụi hết rồi, lẽ nào Thần thú bị sét đánh chết rồi?!"
"Nói bậy!"
Thần thú biến mất rồi?
Vân Tranh nhíu mày, trong lòng có chút nghi ngờ. Nàng giơ tay bấm độn, mày càng nhíu chặt hơn. Chuyện gì thế này? Hướng đi của thần thú đã trở thành một màn sương mù, không thể nhìn rõ.
Kỳ lạ!
Thông thường tình huống này, một là có liên quan mật thiết đến chính nàng, hai là do ngoại lực mạnh mẽ can nhiễu.
Trường hợp thứ nhất, Vân Tranh tự động bỏ qua. Nghĩ đến trường hợp thứ hai, bóng dáng lạnh lùng cao ngạo của Dung Thước liền hiện lên trong đầu nàng.
Tên Dung Thước kia đến đây, chẳng lẽ là lặng lẽ đến cướp thần thú sao?!
Dung Thước sở hữu Tử Vi đại khí vận mệnh bàn, trong cơ thể lại có sức mạnh khổng lồ đến mức nàng không thể tưởng tượng nổi. Người có thể khiến nàng tính không ra, chỉ có ngoại lực của hắn can thiệp mà thôi.
Lúc này, Dung Thước đột nhiên hắt xì một cái...
Vân Tranh thấy đám tu luyện giả loài người phía trước bắt đầu điên cuồng tìm kiếm thần thú như lật từng tấc đất, nàng cũng mất hứng.
Nàng đã rời nhà hai ngày, nếu không về nữa, e rằng gia gia đã lo lắng lắm rồi.
Nàng cách lớp áo choàng đen cục bông nhỏ, thầm nghĩ tiện thể đưa nó ra khỏi khu vực nội vi của rừng Như Diễm.
Ngay khi Vân Tranh định xoay người rời đi, có người từ phía sau gọi nàng lại: "Vị cô nương này, sao lại lén lút trốn ở đây?"