Mộc Dao mỉm cười, đặt chiếc chìa khóa lên bàn: “Tốt. Hắn càng lo lắng, chứng tỏ vật này càng có giá trị. Và càng chứng tỏ, Lục Kiêu đã làm việc hoàn hảo.”
Nàng đứng dậy, đi đến giá sách. Nàng không tìm sách, mà chỉ nhẹ nhàng chạm vào một tấm ván gỗ. Tấm ván dịch chuyển, lộ ra một khoảng trống.
“Ngươi đem mật thư và chìa khóa cất vào đây. Không một ai được biết, kể cả Phụ hoàng.”
Mộc Dao hiểu, Quốc Sư là kẻ thâm hiểm. Việc đột ngột sử dụng vật này sẽ khiến hắn nghi ngờ. Nàng cần một thời điểm khác, một bối cảnh khác, để ra đòn chí mạng.
Sáng hôm sau, Mộc Dao khoác lên mình y phục trang trọng, đội chiếc trâm ngọc bích quý giá và lên xe ngựa đến Từ Ninh Cung bái kiến Thái Hậu.
Đây là một hoạt động sinh hoạt hoàn toàn bình thường, nhưng đối với Mộc Dao, đó là một cơ hội để quan sát và thao túng dư luận.
Vừa bước vào, Mộc Dao đã thấy Tề Vương đang quỳ gối bên Thái Hậu, tỏ vẻ hiếu thảo. Tề Vương là người có vẻ ngoài thanh nhã, đạo mạo, nhưng ánh mắt ẩn chứa sự tham vọng.
“Thường Ninh muội muội đến rồi sao?” Tề Vương đứng dậy, cười nhẹ nhàng.
Mộc Dao đáp lễ: “ Tôn nữ tham kiến Thái Hậu nương nương, bái kiến Hoàng huynh.”
Thái Hậu mỉm cười hiền hậu: “Vũ nhi và Dao nhi đều là những đứa trẻ hiếu thảo. Chỉ có điều, Vũ nhi thì bận rộn quốc sự, Dao nhi thì bận rộn triều chính. Nay thấy hai con cùng đến, ta rất mừng.”
Tề Vương nhân cơ hội, quay sang Mộc Dao, giọng điệu có vẻ quan tâm nhưng đầy ý tứ: “Nghe nói gần đây, Quốc Sư vì bận rộn việc triều chính mà sinh bệnh, còn mất ngủ trầm trọng. Muội muội hay lui tới các y quán, có biết bài thuốc nào an thần không?”
Mộc Dao biết rõ, hắn đang ngầm thăm dò xem nàng có biết chuyện Quốc Sư mất vật quan trọng hay không.
Mộc Dao cười lạnh, vẻ mặt đầy kiêu căng.
“Hoàng huynh thật quan tâm đến Quốc Sư. Nhưng tiểu muội chỉ quan tâm đến hiệu suất làm việc, thưa Hoàng huynh. Một vị Quốc Sư mà lại để bản thân bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt, không đáng để tiểu muội lãng phí thời gian tìm thuốc.”
Nàng cố ý hạ thấp Quốc Sư và thể hiện sự tàn nhẫn, lạnh lùng của mình đối với những người không làm tròn phận sự.
“Huống hồ.” Mộc Dao tiếp tục, tay cầm chén trà Thái Hậu: “Gần đây, tiểu muội nghe nói, kho lương quân nhu của triều đình có dấu hiệu bị đánh tráo một số lượng lớn. Tiểu muội nghĩ, việc này quan trọng hơn bệnh tật của Quốc Sư nhiều. Hoàng huynh, người quản lý việc đó, phải không?”