Chương 2

Mộc Dao bật cười lớn, tiếng cười sắc lạnh vang vọng trong căn phòng băng giá. Nàng nắm chặt chìa khóa và mật thư, ánh mắt nhìn Lục Kiêu đầy ác ý và hài lòng.

“Ngươi đúng là một con chó săn vô giá, Lục Kiêu. Ngươi không chỉ giỏi chiến đấu, mà còn giỏi cả diễn kịch và lừa dối. Ngươi không sợ bị Quốc Sư phát hiện và bị phanh thây sao?”

Lục Kiêu đứng thẳng, ánh mắt nhìn nàng đầy kiên định. Hắn dùng lời lẽ lấy lòng để che giấu du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình.

“Thần không sợ chết, thưa Công chúa. Chỉ cần mọi hành động của thần đều có ích cho người. Ngôi vị Trữ quân, và sau này là ngôi vị Hoàng đế, phải thuộc về Công chúa. Thần sẽ dọn sạch mọi chướng ngại vật mà người không muốn bận tâm.”

Mộc Dao đứng dậy, đi đến trước mặt hắn. Nàng nhón chân, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve viền cổ áo hắn, một hành động thân mật nhưng đầy vẻ kiểm soát.

“Lục Kiêu, ngươi phải nhớ kỹ, sự trung thành của ngươi là thứ duy nhất ràng buộc ngươi với ta.”

Nàng buông tay: “Ngươi đi đi. Tránh xa khỏi phủ Quốc Sư một thời gian. Đợi lệnh của ta. Ngươi đã làm rất tốt, Kiêu.”

Lục Kiêu cúi đầu, nhận lấy sự ngợi khen từ chủ nhân. Đôi mắt hắn vẫn thanh lãnh, nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn lướt nhanh qua chiếc chìa khóa trong tay nàng, như thể hắn không chỉ dâng tặng công cụ đoạt quyền, mà còn đang dâng tặng chiếc chìa khóa của trái tim mình. Hắn lặng lẽ rời đi, để lại Mộc Dao một mình với chiến lợi phẩm.

Mộc Dao nhìn chiếc chìa khóa và mật thư. Nàng biết, với vật này, nàng có thể khiến Tề Vương mất nửa giang sơn.

[Lục Kiêu... ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.]

Nàng nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười của một kẻ săn mồi.

Màn đêm buông xuống kinh thành, nhưng trong Ngọc Linh Cung vẫn còn ánh đèn sáng, Mộc Dao không ngủ.

Sau khi Lục Kiêu rời đi, nàng lập tức đọc kỹ cuộn mật thư và nghiên cứu chiếc chìa khóa đồng.

Mộc Dao ngồi trên sập, khoác chiếc áo choàng lụa mỏng màu nguyệt bạch.

Nàng không vội vàng hành động vì nàng là người thích sự chuẩn bị hoàn hảo. Món quà của Lục Kiêu quá lớn, quá nguy hiểm, đòi hỏi sự tính toán cẩn thận.

“Chi Lan, ngươi đã kiểm tra chưa?” Mộc Dao hỏi, giọng nói bình thản.

“Dạ thưa Công chúa, theo lời dặn của người, nô tỳ đã dùng người mật thám của Phủ Quốc Sư mà Công chúa cài vào. Hắn xác nhận, Quốc Sư đang vô cùng lo lắng về việc mất một vật quan trọng. Ông ta đã sai người truy tìm khắp nơi, nhưng rất kín đáo.”