Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dây Xích Của Kẻ Săn Mồi

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộc Dao không dâng quà. Nàng quỳ xuống, dâng lên một cuộn tấu chương được niêm phong cẩn thận.

“Phụ hoàng, món quà mừng thọ của nữ nhi không phải là vật ngoài thân, mà là một kế sách để làm vững mạnh giang sơn.”

Hoàng đế tỏ vẻ hứng thú, sai Nội giám mở tấu chương. Khi Hoàng đế đọc lướt qua những con số chính xác và các đề xuất giải pháp tài chính hoàn hảo cho việc tu sửa đê điều Giang Nam và chi tiêu Tây Bắc, sắc mặt ngài dần thay đổi.

Quốc Sư lập tức lên tiếng, cố gắng can thiệp: “Bẩm Hoàng thượng, Công chúa là nữ giới, không nên can dự quá sâu vào chính sách tài khóa và quân sự. Con số và kế sách này, e rằng có sự thao túng.”

Đúng lúc đó, Mộc Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Quốc Sư:

“Bẩm Quốc Sư, bản Công chúa chỉ thao túng sự thật mà thôi. Nếu Quốc Sư cho rằng những con số chi tiêu gấp đôi mà bản công chúa đề cập là sai, xin Quốc Sư cứ việc kiểm tra lại. Chẳng lẽ, Quốc Sư không muốn triều đình chống lãng phí sao?”

Nàng không cho Quốc Sư có cơ hội phản bác. Nàng đã gieo rắc sự nghi ngờ về Quốc Sư từ trước, và giờ đây, Quốc Sư càng phản đối, càng lộ rõ sự bảo vệ cho Tề Vương và phe cánh của mình.

Hoàng đế đặt tấu chương xuống, ánh mắt đầy suy tư. Mộc Dao đã thành công.

Đúng khoảnh khắc căng thẳng nhất, khi Hoàng đế đang phân vân ra lệnh kiểm tra lại sổ sách, cánh cửa chính của cung điện Triều Dương đột nhiên mở toang.

Tất cả mọi người đều quay lại.

Hoài Viễn tướng quân Lục Kiêu bước vào.

Hắn mặc giáp phục Hắc Vân Tê, trên vai áo vẫn còn vương những hạt bụi đường xa, vẻ mặt thanh lãnh và mệt mỏi sau chuyến đi dài. Hắn không hề chậm trễ, nhưng cũng không đến quá sớm, xuất hiện vào khoảnh khắc hoàn hảo nhất.

Trên cổ tay hắn, chiếc khăn lụa phượng hoàng lửa đỏ sẫm của Mộc Dao vẫn được buộc chặt.

Lục Kiêu đi thẳng vào trung tâm điện, bỏ qua mọi nghi thức, quỳ một gối xuống trước ngai vàng.

“Bẩm Hoàng thượng, thần vừa hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt.”

Hoàng đế ngạc nhiên: “Lục Kiêu? Ngươi đã đi đâu?”

Mộc Dao nhìn hắn, đôi mắt nàng ánh lên sự thỏa mãn tột độ và một chút giận dữ bị kìm nén. Hắn đã trở về, đúng lúc nàng cần, chứng minh rằng hắn không thể vượt qua sự kiểm soát của nàng.

Lục Kiêu không nhìn Hoàng đế, mà lại quay sang Mộc Dao, ánh mắt thanh lãnh và trung thành tuyệt đối.

“Thần, theo lệnh của Công chúa, đã thu thập được vật này, thứ mà Quốc Sư đang tìm kiếm.”

Hắn giơ cao một chiếc rương gỗ mun nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »