Chương 34

Quang Diệu chống cằm, nhìn cậu đầy bất lực:

"Không chăm thì sao tiến bộ được. Ngươi thì lúc nào cũng nghĩ đến chơi."

Thiên An Lạc nhắm mắt, vung tay lên trời như thể không quan tâm:

"Chơi cũng là một loại nghệ thuật mà! Mà này, ăn bánh đi rồi nói chuyện tiếp, ta mệt lắm rồi."

Quang Diệu khẽ lắc đầu, cắt một miếng bánh nhỏ cho vào miệng. Vị ngọt dịu và mát lạnh lan tỏa, khiến cô không khỏi mỉm cười hài lòng. Trong lòng, cô thầm cảm kích món quà đặc biệt từ người bạn duy nhất của mình.

Quang Linh đấu la vừa bước vào, ánh mắt quét một lượt quanh phòng, nhìn thấy Thiên An Lạc và Quang Diệu đang trò chuyện vui vẻ. Dáng người không cao lớn, chỉ khoảng 1m6, nhưng bộ trường bào vàng kim thêu chỉ bạc trên người lại toát lên vẻ uy nghiêm. Tóc ông trắng như tuyết, phần đuôi uốn nhẹ, tạo cảm giác mềm mại đối lập với ánh sáng lạnh lẽo từ lớp băng mỏng bao quanh mắt trái. Khuôn mặt trẻ con của ông như không thuộc về một người đã bước qua ngưỡng tuổi trưởng lão, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại chất chứa sự từng trải.

Quang Diệu vui mừng gọi lớn:

"Gia gia!"

Thiên An Lạc cũng nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu lễ phép:

"Quang Linh gia gia."

Quang Linh mỉm cười gật đầu, giọng có chút trách yêu:

"Hai đứa đang làm gì thế?"

Quang Diệu nhanh nhẹn đáp:

"Gia gia, bọn con đang nói chuyện, còn Thiên An Lạc làm bánh kem cho con. Người có muốn thử không?"

Cô đưa chiếc bánh kem khối băng ra trước mặt ông. Quang Linh tò mò nhìn chiếc bánh rồi cắn thử một miếng. Vị ngọt mát lạnh lan tỏa trong miệng khiến ông ngạc nhiên, lập tức cắn thêm một miếng nữa.

Thiên An Lạc thấy vậy liền cười:

"Nếu người thích, lần sau con sẽ làm một cái riêng cho người."

Quang Linh vui vẻ vỗ vai cậu:

"Được, được! Ta chờ đấy."

Sau khi ăn xong, ông thở dài:

"Chán chết đi được! Thiên An Lạc, con về bảo đại ca cho ta ra ngoài chơi đi. Ông ấy cứ bắt ta ở lại Trưởng Lão Điện mãi, buồn muốn chết!"

Thiên An Lạc bật cười, lắc đầu:

"Quang Linh gia gia, người nghĩ sao mà bảo con đi nói? Nếu con dám, chắc gia gia con sẽ mắng con học theo thói của người mất thôi!"

Quang Linh làm bộ mặt chán nản, than vãn:

"Haizz, thật là chán chết mà."

Thấy vậy, Thiên An Lạc liền đổi chủ đề để an ủi ông:

"Quang Linh gia gia, người chỉ con cách giữ mãi thanh xuân đi! Người trông trẻ mãi như vậy, chắc có bí quyết gì đúng không?"

Quang Linh bật cười ha hả:

"Cái này không chỉ được đâu, vì đó là bí mật của thể chất gia tộc ta. Sau khi thức tỉnh võ hồn, những đứa trẻ trong gia tộc phải ngủ đông suốt sáu năm. Khi tỉnh lại, dù thời gian trôi qua, nhưng cơ thể vẫn giữ ở độ tuổi đó. Từ năm 6 tuổi đến 18 tuổi, kể cả 6 năm ngủ đông, cơ thể năm 18 tuổi sẽ mãi mãi như vậy. Nếu tính cả thời gian ngủ đông nữa thì đến năm 12 tuổi vẻ ngoài sẽ giữ mãi mãi như vậy không thay đổi."

Thiên An Lạc tròn mắt kinh ngạc:

"Oa, thật thần kỳ!"

Cậu quay sang nhìn Quang Diệu, cười gian:

"Vậy là lúc ta 12 tuổi, ngươi vẫn chỉ là đứa trẻ 6 tuổi thôi. Theo lý thì ngươi phải gọi ta là ca ca!"

Quang Diệu khoanh tay, hừ lạnh một tiếng:

"Ngươi mơ đi!"

Cả ba người bật cười, tiếng cười rộn ràng phá tan không khí u ám của căn phòng, khiến nó trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.