Chương 46: Chiến Thi Khôi – P2

Hắn nhìn vào cánh tay bị thi quỷ nắm, rõ ràng có một dấu tay đen kịt, hiển nhiên đã trúng thi độc.

Phần lưng bị chưởng trúng cũng bỏng rát đau đớn, không cần nói nhiều, chắc chắn cũng đã nhiễm độc.

“Con sâu cái kiến, ngươi dám để ta chịu nỗi nhục này, ta phải gϊếŧ ngươi!”

Thấy Bạch Tử Cống vẫn chưa chết, thi quỷ gầm lên giận dữ, lao thẳng về phía hắn.

Thi quỷ thực sự đã bị Bạch Tử Cống chọc giận.

Ban đầu thi quỷ coi Bạch Tử Cống và bọn họ là con sâu cái kiến, không hề để vào mắt, nhưng không ngờ những con kiến nhỏ bé này lại khiến nó bị trọng thương.

Nếu là trước đây, những vết thương này chẳng là gì đối với nó.

Nhưng bây giờ, nó đã sắp cạn kiệt sinh khí, nên những vết thương này lại càng khiến nó thương tích chồng chất.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, bọn chúng lại dám làm tổn thương khuôn mặt của mình!

Phải biết rằng, ngay cả ngàn năm trước khi nó giao chiến với Trương Đạo Tiên, cũng không để Trương Đạo Tiên làm tổn thương khuôn mặt của nó.

Vậy mà giờ đây lại bị một tiểu pháp sư thất phẩm cào rách mặt, điều này đối với Thi Khôi quả thật là một nỗi nhục nhã vô cùng!

Bạch Tử Cống liếc mắt ra hiệu cho Diệp Thanh Vân, sau đó nói:

“Ta sẽ cầm chân nó, cậu mau chạy đi!”

Nói xong, hắn đẩy Diệp Thanh Vân ra ngoài, rồi quay người bỏ chạy.

“Chạy?”

“Ta muốn xem các ngươi có thể chạy đi đâu!”

Thi Khôi hừ lạnh một tiếng, đuổi thẳng theo Bạch Tử Cống, còn Diệp Thanh Vân chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không được nó để vào mắt. Tốt hơn hết là giải quyết Bạch Tử Cống trước.

Nhìn thấy Thi Khôi ngày càng gần mình, ánh mắt Bạch Tử Cống xoay chuyển, hét lớn:

“Xác thối, đuổi gắt như vậy làm gì, gia gia của ngươi không có sở thích Long Dương đâu nhé.”

Thi Khôi nghe vậy thì tức giận đến mức muốn phát điên, gào lên:

“Thằng nhãi hỗn láo! Ta sẽ hút cạn máu ngươi, nhốt linh hồn ngươi, cho ngươi chịu sự trừng phạt tàn khốc nhất thế gian!”

Ngay lúc này, giọng nói của Diệp Thanh Vân đột nhiên truyền đến.

Thi Khôi quay đầu lại, phát hiện trong tay Diệp Thanh Vân đang cầm một thanh kiếm gỗ sơn đen, ném về phía Bạch Tử Cống, đó chính là thanh Kinh Trập mà nó đã vứt đi.

Thì ra lúc nãy sau khi tách khỏi Bạch Tử Cống, Diệp Thanh Vân đã chạy thẳng đến hố mộ để tìm thanh kiếm này.

Còn Thi Khôi thì chỉ lo đuổi theo Bạch Tử Cống, không hề chú ý đến hành động của Diệp Thanh Vân, đến khi phát hiện thì Kinh Trập đã bị ném đi rồi.